Cố Cảnh Nhiên ngồi giữa căn phòng làm việc, ánh đèn vàng chiếu lên những xấp tài liệu dày cộm. Trên màn hình, lá đơn kiện đến từ Lâm Duy An đã hiện rõ. Nội dung không dài, nhưng câu chữ cay độc:
“Dự án HOPE được hình thành trong thời kỳ hôn nhân, mọi tài sản trí tuệ phát sinh đều thuộc tài sản chung. Tôi yêu cầu chia đôi quyền sở hữu và toàn bộ lợi nhuận tương lai.”
Cố Cảnh Nhiên khẽ bật cười. Chia đôi ư?
Lúc cô ngồi vắt óc viết proposal giữa đêm khuya, Lâm Duy An đang ôm ấp người tình cũ. Lúc cô gom góp từng đồng vốn để nghiên cứu khả thi, anh ta lại gạt đi vì "vớ vẩn, không sinh lời".
Bây giờ dự án vừa lóe sáng, anh ta lại muốn chia phần?
Chu Dật đến nhà cô vào sáng sớm hôm sau. Vẫn là bộ vest gọn gàng, giọng nói trầm ổn và thái độ lịch sự, nhưng lần này trong ánh mắt anh có chút... giận.
“Thật ra tôi đã đoán được Lâm Duy An sẽ làm vậy. Nhưng không ngờ lại trắng trợn đến thế.”
Anh đặt trước mặt cô một tập hồ sơ:
“Hắn gửi đơn kiện với tư cách người có liên quan đến giai đoạn chuẩn bị của HOPE. Cô có bằng chứng nào chứng minh toàn bộ dự án là do cô tự triển khai?”
Cố Cảnh Nhiên đẩy laptop về phía anh:
“Bản gốc tài liệu khởi thảo, email gửi cố vấn, biên bản cuộc họp với nhóm kỹ thuật – tất cả đều dùng email và tài khoản cá nhân của tôi. Thậm chí, phần lớn nội dung được thực hiện sau khi tôi rút khỏi công ty hắn.”
Chu Dật đọc nhanh, mỉm cười gật đầu.
“Tốt. Chúng ta sẽ đâm đơn phản tố. Ngoài ra, tôi muốn cô công khai một phần câu chuyện trên truyền thông.”
“Anh muốn tạo dư luận?” – Cô hỏi.
“Không phải vì hiệu ứng truyền thông,” – anh đáp – “mà vì những người giống như cô – phụ nữ ly hôn, bị xem thường, bị cướp công – họ cần thấy một người dám đứng lên.”
Cùng lúc đó, tại biệt thự nhà họ Lâm.
Triệu Nhã Linh ngồi dựa vào ghế sofa, bụng hơi nhô lên, tay cầm ly nước sâm. Lâm Duy An đi tới, đặt nhẹ tay lên vai cô:
“Em đừng lo. Cô ta không đấu lại anh đâu. Mấy thứ giấy tờ đó chẳng đáng gì.”
Triệu Nhã Linh chớp mắt:
“Em chỉ sợ... chị ấy sẽ công khai mọi chuyện. Lúc đó em bị mắng thì sao? Con em...”
Lâm Duy An cau mày. Dù ngoài miệng nói không quan tâm, nhưng anh ta hiểu – Cố Cảnh Nhiên không còn là người phụ nữ ngoan ngoãn ngày trước.
Cô đã thay đổi. Lạnh lùng hơn. Đáng sợ hơn.
Ngày ra tòa, hai bên đều có luật sư đại diện. Cố Cảnh Nhiên ăn vận đơn giản, tóc búi cao, khí chất điềm đạm mà sắc bén. Truyền thông lén chụp vài tấm ảnh, nhanh chóng lan truyền trên mạng xã hội.
#CốCảnhNhiênĐốiĐầuChồngCũ
#NữDoanhNhânBịPhảnBộiLộiNgượcDòng
Luật sư bên phía Lâm Duy An đưa ra đoạn ghi âm:
“Dự án HOPE được bàn luận trong cuộc họp gia đình vào tháng 3, khi cô Cố và thân chủ của tôi còn là vợ chồng. Ý tưởng được nêu ra chung, tài nguyên dùng là chung. Vì vậy thân chủ tôi có quyền hưởng 50% lợi nhuận.”
Chu Dật mỉm cười. Anh đứng dậy, đặt lên bàn một tờ giấy chuyển nhượng tài sản trí tuệ – chữ ký mực xanh vẫn còn mới nguyên.
“Đây là giấy chuyển nhượng toàn bộ quyền sáng lập dự án HOPE, được Lâm Duy An ký trong giai đoạn hai bên còn là vợ chồng, xác nhận mọi quyền liên quan thuộc về Cố Cảnh Nhiên.”
Tòa án lặng đi. Phía bên kia rối loạn.
Lâm Duy An đứng bật dậy:
“Giấy đó không hợp lệ! Tôi bị ép ký!”
Chu Dật vẫn giữ nụ cười nhạt:
“Bị ép? Có video, có giám định chữ ký, có camera xác minh tình trạng tâm lý anh lúc ký – tỉnh táo, hoàn toàn tự nguyện. Nếu cần, tôi sẽ cung cấp thêm bản sao cuộc trò chuyện giữa anh và Triệu Nhã Linh...”
Lâm Duy An mặt tái mét.
Tòa hoãn phiên. Nhưng rõ ràng – bên Cố Cảnh Nhiên đang chiếm ưu thế tuyệt đối.
Sau buổi xử, cô rời khỏi tòa án thì gặp lại Trình Uyên đang đứng chờ bên xe.
“Lại thua nữa rồi?” – Anh trêu nhẹ.
“Không. Chỉ là mới bắt đầu thôi.” – Cô đáp, không cười, nhưng ánh mắt sắc như dao.
“Lúc em đứng trước tòa, anh thật sự thấy em... khác.” – Trình Uyên đột ngột gọi cô bằng “em”.
Cô hơi khựng lại.
“Khác thế nào?”
“Không còn là người phụ nữ từng tin vào một cuộc hôn nhân hoàn hảo nữa. Mà là một người biết chiến đấu vì chính mình.”
Cô mỉm cười.
“Anh cũng nên cẩn thận. Em không chỉ biết chiến đấu... mà còn biết thắng.”