Cố Dao Gửi Tạ Trầm

Chương 11:


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chương 11

Em đi bên người ta, còn anh đứng bên gió.


---

Từ ngày Cố Dao ít ghé, tôi không còn cầm điện thoại nhiều như trước.
Nhưng mỗi khi có tin nhắn đến — tôi đều liếc xem có phải tên cô hiện lên không.
Toàn là quảng cáo, tin rác, thông báo điện nước.

Cô im lặng thật.

Mà tôi lại… để ý thật.


---

Một chiều, trời nắng gắt.
Tôi ra đầu ngõ mua mấy gói bánh cho mẹ.

Vừa bước khỏi tiệm tạp hóa, tôi thấy cô.

Cố Dao.

Tóc buộc gọn, mặc váy trắng, mang đôi giày thể thao màu bạc.
Nhìn vẫn là Cố Dao tôi biết —
nhưng hôm nay, không chạy về phía tôi.

Cô đi sát bên một cậu nam sinh.
Cao ráo, trắng trẻo, tóc nhuộm nâu, mặt mày sáng sủa, dáng vẻ thân thiện.
Cả hai đi song song — khoảng cách gần tới mức vai kề vai.

Tôi đứng khựng lại.
Bịch bánh cầm trong tay bỗng thấy thừa thãi.


---

Cậu kia nói gì đó, cô bật cười.

Nụ cười đó — không phải kiểu toe toét như mỗi khi gọi "A Trầm ơiii" —
mà là nụ cười nhẹ nhẹ, ngắn thôi, nhưng đủ khiến tôi thấy… chướng mắt.


---

Cô lướt ngang.
Ánh mắt thoáng dừng lại — hình như thấy tôi.

Nhưng chỉ một giây thôi.
Không chào.
Không gọi.
Không cười toe.

Chỉ là lướt qua.


---

Tối đó, tôi về tiệm sớm hơn thường lệ.
Mẹ hỏi sao đóng cửa sớm vậy.
Tôi bảo mệt.

Rồi nằm dài trên giường, mở điện thoại.
Vẫn không có tin nhắn.

Tôi gõ một dòng.

> “Hôm nay em vui quá ha.”



Rồi xoá.

Gõ lại:

> “Bạn trai mới hả?”



Lại xoá.

Cuối cùng, tôi gập điện thoại lại, không gửi gì hết.


---

Tôi không nhắn gì.
Cũng không buồn rõ ràng.
Chỉ là… đêm đó, giấc ngủ đến muộn hơn bình thường.

trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!