Cố Dao Gửi Tạ Trầm

Chương 13:


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Một sáng sớm như bao ngày khác.
Tôi mở cửa tiệm sớm, quét vội vài chiếc lá rụng ngoài hiên.
Trong lòng chẳng kỳ vọng gì nữa.
Đã một tháng tròn.

Tôi ngước nhìn khoảng ngõ dài quen thuộc, trống trơn.

Nhưng rồi —

> “A Trầm ơiiiiiiiiiii — em nhớ anh quấaaaaa!!”



Câu đó vang lên — to, rõ, và quen đến phát run.

Tôi chưa kịp quay lại thì có một cái bóng lao tới như tên bắn.
Gọn gàng, nhanh nhẹn, mặc váy trắng, tóc bay tung.

Cô nhảy chồm lên tôi, ôm cổ, chân nhón hẳn khỏi mặt đất.

> “Em nhớ anh quá àaa!”
“A Trầm có nhớ Cố Dao hônggg?”
“Em mới thi xong áaaa, trời ơi thi xong em chạy tới đây liền luôn đó!!!”




---

Tôi đứng yên.
Không đẩy ra.
Không ôm lại.
Chỉ là tai tôi ù lên, tim tôi đập sai nhịp mất vài lần.

Cô buông ra một chút, nhưng vẫn giữ tay trên vai tôi.
Mặt đỏ hồng vì chạy, mắt long lanh, giọng nũng nịu như thường.

> “Anh có nhớ em hông đó?”
“Trả lời đi đồ lạnh lùngggg.”




---

Tôi nhìn cô — kỹ hơn mọi lần.

Cô vẫn là Cố Dao.
Vẫn ồn ào, vẫn lắm chuyện.
Nhưng có một điều gì đó trong mắt cô… hơi khác.

Tôi không hỏi lý do biến mất.
Cũng không hỏi vì sao thi tận một tháng.

Chỉ đưa tay lên, gõ nhẹ vào trán cô một cái:

> “Thi gì mà mất luôn giọng, không nhắn được một câu à?”



Cô cười, giọng kéo dài:

> “Thì nhớ anh, phải biến mất một tháng để tim đập dữ dội hơn mới được chớ~”




---

Tôi quay đi, nhưng miệng không kìm được:

> “Phiền.”



Nhưng trong lòng —
phiền tới mức muốn cô phiền cả đời.

trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!