Cố Dao Gửi Tạ Trầm

Chương 7:


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chương 7

Anh không chờ em. Nhưng em mà không tới, anh biết liền.


---

Hôm đó, đúng như cô nói —
cô không tới.

Chiều xuống, ngõ nhỏ vẫn có nắng rơi sau mái hiên.
Vẫn có tiếng ve ran bên giàn bông giấy.
Chỉ là, thiếu một tiếng chuông gió khẽ khàng và một câu quen thuộc:

> “Cho em một chai sữa dâu.”




---

Tôi không đợi.

Tôi vẫn xếp kẹo lên kệ, vẫn kiểm tra sổ hàng, vẫn tính tiền cho mấy đứa nhỏ trong xóm.

Chỉ là… mắt cứ liếc ra ngoài cửa.
Một lần.
Hai lần.
Ba lần.

Không có ai cả.
Cũng không có bóng người quen thuộc với tay áo trắng và mái tóc dài hay đung đưa theo gió.


---

Đến khi trời bắt đầu tối, tôi lấy điện thoại ra.

Không có tin nhắn.

Tôi mở lịch.
Không phải cuối tuần.
Không có ngày lễ.

Tôi gập máy lại, bỏ vào túi, khẽ bật tiếng thở dài.

> “Không tới thì thôi.”
“Cần gì phải báo…”



Tôi lẩm bẩm,
mà không biết là mình đang nói với ai.


---

Ngày hôm sau, đúng giờ đó,
cô đến.

Không nói một lời,
đặt chai sữa dâu lên quầy, mắt nhìn tôi lấp lánh như thể đang thăm dò một điều gì đó.

> “Hôm qua đi học thêm, về trễ.”



Tôi “ừ” một tiếng, không nhìn cô, cũng không hỏi thêm.

> “Anh nhớ em không?”



Cô cười, hỏi như thể là đùa.
Tôi quay sang, nhướng mày:

> “Không nhớ.”



Cô chu môi, giả bộ giận, nhưng đôi mắt vẫn cười:

> “Thôi cũng được… chứ em thì nhớ lắm.”



Tôi quay mặt đi, tay cầm chai sữa đưa cho cô.

> “Mua nhanh đi, đứng đây chiếm chỗ.”




---

Cô ra về.

Tôi nhìn theo bóng lưng cô khuất sau giàn bông giấy,
trong lòng có một tiếng gì đó rung lên rất khẽ.

Tôi không biết từ khi nào mình bắt đầu để ý.
Chỉ biết, từ lúc vắng cô,
cả cái tiệm tạp hoá này…
như thiếu sáng.

trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!