Chương 9: Đối Đầu Dưới Ánh Trăng
Lò rèn lại đỏ lửa.
Mẻ thứ hai... bắt đầu.
Lần này, lò giữ lửa suốt từ chính ngọ tới khi trời ngả chiều. Mỗi người đều bận rộn như mắc cửi. Kỳ Dư đích thân trộn hỗn hợp vỏ trấu rang kỹ với tro rơm già, rồi chỉ đạo đổ vào lò với lượng tro gạo chính xác. Ánh mắt hắn không rời sắc sắt đang đổi màu trong lò đỏ rực.
Phôi thép lần này có màu ngả xám lam, ánh lên vằn xanh mờ như da cá chạch dưới nước — dấu hiệu thép đã ngấu đều than và carbon. Khi phôi được kéo ra, mọi người đều trố mắt: lưỡi đao dẻo hơn, sáng lạ thường, sống lưng to bản mà gọn, lưỡi lượn nhẹ như sóng, hoàn toàn khác vẻ hung hãn của đao thứ nhất.
Lão Hồng nâng đao lên, miết ngón cái qua mép lưỡi. Sát khí lạnh buốt luồn qua đầu ngón tay.
— Chuẩn.
Không chờ ai hô, Trấn Trưởng lại mang ra hai thanh kiếm sắt cũ, đặt song song trên bệ gỗ.
— Thử cả hai một lượt coi.
Lão Hồng giơ đao chém. Một cú chém như xé gió.
“CHOANG!”
Hai thanh kiếm sét gãy vụn như mảnh tre khô. Đao không sứt mẻ, sắc bén tuyệt đối.
Mọi người vỡ òa. Hai đồ đệ reo lên như trẻ nhỏ, Trấn Trưởng thì cười sặc sụa:
— Ha! Đao thần rồi!
Nhưng Kỳ Dư không cười. Hắn nghiêm giọng:
— Thử thêm. Chém tiếp.
Ba thanh đao nữa được đưa ra. Lưỡi thép của Kỳ Dư cứ thế chém đứt từng cây, từng cây, không suy suyển. Đến thanh thứ năm — một tiếng “cắc” khẽ vang lên. Lưỡi dao bị mẻ nhẹ ở phần mũi.
Mọi người im bặt.
Kỳ Dư bước tới, cúi nhìn, gật đầu:
— Tốt hơn trước nhiều. Nhưng chưa phải cực hạn.
Hắn ngẩng lên, ánh mắt như ánh lửa trong lò:
— Mẻ thứ ba. Bắt đầu.
Lần này, tất cả đều nghiêm cẩn. Lão Hồng lặng lẽ chọn loại trấu già nhất, sai hai đồ đệ lọc sạch tro gạo đã cháy, để riêng từng mẻ một. Kỳ Dư điều chỉnh công thức lần cuối: pha thêm tro đậu ván, loại hạt có dầu, giúp than ngấm sâu hơn vào lõi phôi. Lò được giữ nhiệt ổn định trong suốt năm khắc, không để lửa bốc cao, chỉ âm ỉ cháy như than ôm tro.
Ánh sáng trong lò không đỏ rực như trước, mà ánh lên màu cam dịu, hơi nhạt, nhưng ổn định. Phôi sắt khi kéo ra đã đổi màu: một lớp vảy bạc xám phủ đều, xen lẫn vằn xanh tím rất nhạt, như khói sương phủ lên thép.
Lưỡi đao lần này trông thanh hơn, không quá bóng bẩy mà ánh lên thứ ánh sáng đục sâu, dày như lớp nước tĩnh. Phần sống lưng hơi thô, nhưng khi vuốt tay lên mép lưỡi, cảm giác bén ngót đến lạnh buốt.
Trấn Trưởng là người cầm thanh đao thử đầu tiên. Ông giơ cao lưỡi đao, rồi chém thẳng xuống một thân gỗ già.
Một đường. Sạch. Không tiếng gãy, không tiếng rít. Gỗ rời ra như bị lột vỏ.
Lão Hồng không nói, chỉ bước tới, đặt nhẹ thanh đao mới bên cạnh thanh thứ hai.
— Thép này... ngấu đều, sắc bền, không cong mép. Vết thép ăn sâu như hổ ngậm đá. Hơn ba mươi năm làm nghề, đây là lần đầu tiên ta thấy thép có màu lam tím như vậy.
Rồi không nói thêm lời nào, lão quỳ xuống trước mặt Kỳ Dư, hai tay nâng thanh đao, giọng khàn khàn:
— Tiểu tử... lão phu khâm phục. Từ nay, nếu ngươi dựng cờ mà gọi, lò Hồng sẽ là lửa của ngươi.
Hai đồ đệ cũng quỳ theo, đầu cúi rạp, trong mắt ánh lên sự thán phục tuyệt đối. Trấn Trưởng lặng người giây lát, rồi vỗ mạnh vai Kỳ Dư:
— Cậu không chỉ tạo ra đao. Cậu đã đánh thức cả một truyền thống đang ngủ quên.
Kỳ Dư nhìn lò than vẫn đang cháy đều, ánh lửa phản chiếu trong mắt hắn. Trong lòng không phải kiêu hãnh, mà là một cảm giác yên ổn hiếm hoi: hắn không đơn độc.
Và lưỡi đao ấy — không chỉ để chém giặc. Mà là để khắc tên mình vào lịch sử.
Màn đêm chưa kịp tan, cả nhóm đã thu dọn hành trang, rời khỏi đỉnh núi Đông. Lão Hồng dẫn theo hai đồ đệ, mang theo lưỡi đao thép mới cùng vài mẻ thép nguyên phôi, còn nóng hổi. Trấn Trưởng cõng một bao lương khô, Kỳ Dư tay giữ bản vẽ cùng túi dược liệu phòng hờ. Họ đi gấp, ánh lửa từ lò rèn còn in trên tay áo và đôi mắt.
Lối mòn trong rừng ban đêm âm u và lạnh buốt, sương phủ dày kín từng ngọn cỏ. Đám người đi lặng lẽ, ai nấy đều mang trong mình một cảm xúc rưng rức: là hy vọng, là tin tưởng, và cả sự hồi hộp.
Nhưng vừa mới đến lối rẽ thứ ba, nơi con suối nhỏ chảy xiết cắt ngang đường, bóng người đột ngột xuất hiện giữa bụi lau.
— Đứng lại!
Ánh trăng nhợt nhạt xuyên qua những tán cây, chiếu xuống mặt đất, tạo thành những mảng sáng tối giao nhau. Đám người trong bụi lau bước ra, mỗi bước đi vững vàng, cẩn trọng, nhưng lại có sự điềm tĩnh đáng sợ của những người đã quen với chiến trường.
Người đứng đầu là một người đàn ông cao lớn, khuôn mặt đầy sẹo, vẻ ngoài thô ráp, ánh mắt như sắc dao, nhìn chằm chằm vào Kỳ Dư. Cả thân hình hắn như một cỗ máy chiến đấu. Đôi tay vạm vỡ và những vết sẹo trên cơ thể cho thấy hắn không phải là người lần đầu tham chiến. Áo giáp da cũ kỹ dính đầy vết bẩn, chứng tỏ rằng hắn đã phải trải qua rất nhiều trận chiến. Cổ tay hắn siết chặt chuôi kiếm, ánh mắt lạnh lùng, nhưng trong đó lại ẩn chứa sự kiên định, như thể hắn đã từng đối mặt với vô số đối thủ mạnh mẽ trước đây.
Ngay sau lưng Ngụy Phong là một nhóm lính, ít nhất là mười tên. Họ có vẻ ngoài thô ráp nhưng vững vàng, nét mặt đầy quyết đoán, dường như không một ai trong số họ ngại những cuộc đối đầu sinh tử. Mỗi người đều mang trên mình vết tích của những trận chiến đã qua, từ những vết thương chưa lành đến những ánh mắt dạn dĩ. Họ không phải là những tên thổ phỉ vô tổ chức mà là những lính chuyên nghiệp, từng chiến đấu dưới trướng của triều đình.
Trấn Trưởng nhìn đám lính một lượt, đôi mày nhíu lại, giọng trầm thấp:
— Đám này là lính chuyên nghiệp, từng huấn luyện bài bản. Không phải đám thổ phỉ hay tầm thường.
Lão Hồng đứng bên cạnh, khẽ gật đầu, vẻ mặt nghiêm nghị. Dường như ông đã nhận ra điều gì đó ngay khi nhìn thấy nhóm lính này. Ánh mắt của ông sắc bén, quan sát từng cử động của từng người.
— Lính chuyên nghiệp và... dày dạn kinh nghiệm. — Lão Hồng khẽ thì thầm, giọng ông đầy sự thận trọng.
Kỳ Dư vẫn không rời mắt khỏi Ngụy Phong. Hắn cảm nhận rõ rằng đối thủ này không chỉ là một tên lính bình thường. Thậm chí, dù đao pháp của hắn có thể sắc bén, nhưng trong một cuộc giao chiến tay đôi, hắn không thể dễ dàng chiến thắng tên đầu lĩnh này. Cảm giác đó khiến Kỳ Dư không thể không cảnh giác, dù trong lòng hắn tự tin với khả năng võ thuật của mình.
Ngụy Phong không nói gì, chỉ bước lên một bước, đôi mắt thâm sâu nhìn thẳng vào Kỳ Dư, rồi cất giọng trầm đục:
— Các ngươi là ai? — Giọng hắn không phải của một kẻ tầm thường, mà là của một chiến binh đã quen với sự đối mặt.
Kỳ Dư đứng vững, mắt nhìn vào người đối diện, rồi dời ánh mắt một vòng qua đám lính phía sau. Hắn đã nhận thấy ngay từ đầu: nhóm người này có phong thái của những chiến binh dạn dày. Không ai trong số họ tỏ ra lúng túng hay sợ hãi. Họ chỉ đứng yên, chờ đợi mệnh lệnh, nhưng trong ánh mắt của họ chứa đầy sự kiên định và sẵn sàng chiến đấu.
Kỳ Dư nhíu mày, chậm rãi lên tiếng:
— Ta là Kỳ Dư. Ngươi có biết ta là ai không?
Ngụy Phong khẽ nheo mắt, đôi mắt đầy sự khinh thường, giọng hắn lạnh lùng:
— Một thằng nhóc — Hắn nhìn Kỳ Dư từ trên xuống dưới, đôi môi nhếch lên, cười khẩy. — Cả cái đao mà ngươi mang theo cũng chỉ là đồ bỏ đi. Đừng hòng làm ta sợ!
Bên cạnh, đám lâu la của Ngụy Phong cười ầm lên, ánh mắt đầy sự chế giễu. Họ nhìn Kỳ Dư như một trò cười, không thèm bận tâm về sức mạnh tiềm tàng mà hắn có thể có.
Kỳ Dư không vội đáp lại. Hắn cảm nhận rõ ràng thái độ của đối thủ và đồng bọn của hắn, càng làm hắn kiên định hơn. Hắn biết, đối với đao pháp, mình chưa chắc thắng nổi Ngụy Phong. Nhưng đối với võ quyền... Kỳ Dư hoàn toàn tự tin.
Hắn hít một hơi thật sâu, đôi mắt ánh lên sự kiên quyết.
— Ngươi nói đúng. Đao pháp của ta không thể chắc chắn thắng được ngươi. Nhưng nếu là đấu quyền… thì chưa chắc ngươi đã dễ dàng chiến thắng.
Cảm giác đắc thắng trong ánh mắt Ngụy Phong lập tức chuyển thành sự nghi ngờ. Hắn không thể không nhìn lại những người lính đi cùng mình, trong khi đám lâu la vẫn cười chế nhạo, không thèm tôn trọng một chút nào.
Ngụy Phong bước lên một bước, ánh mắt sắc lạnh, giọng khẳng khái:
— Được, ta sẽ đấu tay đôi với ngươi. Nhưng nếu ta thắng, ngươi và đồng đội phải quỳ xuống xin tha mạng. Nếu không... ngươi sẽ không có cơ hội khác đâu.
Kỳ Dư nhìn hắn, không hề sợ hãi. Từ đầu đến cuối, hắn không hề lùi bước, đôi tay nắm chặt, sự chuẩn bị của hắn khiến không khí càng lúc càng căng thẳng.
— Được thôi. Để xem ngươi có thể ngăn được ta hay không.
Phía sau, những người đi cùng Kỳ Dư đều nhìn nhau, ánh mắt hoài nghi. Họ chỉ biết Kỳ Dư có trí óc sắc bén, và đao mà hắn đeo bên hông là minh chứng cho sự sáng tạo của hắn, nhưng ai trong họ đã từng thấy hắn chiến đấu? Họ không biết liệu Kỳ Dư có thể thật sự chiến thắng trong một cuộc chiến như thế này.
Trấn Trưởng là người duy nhất trong nhóm không hề lo lắng. Lão đã chứng kiến Kỳ Dư đánh bại tên gián điệp trước đây, và từ đó, Lão Trưởng không hề có chút nghi ngờ nào về khả năng của Kỳ Dư. Lão khẽ mỉm cười, mắt nhìn thẳng vào trận đấu sắp diễn ra, lòng đầy tin tưởng.
Ánh trăng mờ ảo chiếu xuống, khung cảnh xung quanh trở nên im lặng, căng thẳng. Kỳ Dư và Ngụy Phong đối mặt nhau, mỗi người đều có trong mình một tâm trạng khác biệt. Ngụy Phong, thân hình vạm vỡ, bước tới như một cỗ máy chiến đấu. Hắn không cần đao kiếm để thể hiện sức mạnh mà chính cơ thể và sức mạnh tay chân của hắn là vũ khí đáng sợ nhất.
Kỳ Dư, tuy không có vóc dáng đồ sộ, nhưng hắn đứng vững như một tảng đá, tay đưa lên trước mặt, cơ thể chuẩn bị linh hoạt. Hắn không áp dụng một thế võ nào mà Ngụy Phong có thể nhận diện. Đôi tay của Kỳ Dư tạo thành một hình thức bảo vệ, nhưng cũng đồng thời là một cách phản công chính xác, với những đòn đánh không thể lường trước.
Ngụy Phong cảm thấy sự kỳ lạ trong thế thủ của Kỳ Dư. Hắn chưa từng gặp ai sử dụng chiến thuật này. Thế võ không phải kiểu của kiếm khách, cũng không giống với chiến đấu bằng đao. Hắn bắt đầu cảm thấy bất an khi đối diện với sự điềm tĩnh của Kỳ Dư.
— Ngươi là ai mà lại dám đứng chắn giữa đường của ta? — Ngụy Phong hầm hừ, bước tới một bước.
Kỳ Dư không trả lời ngay lập tức. Hắn vẫn đứng vững, không hề nhúc nhích, và chỉ lạnh lùng quan sát. Hắn biết rõ, đối thủ của mình mạnh mẽ, và nếu chỉ dựa vào đao kiếm, có thể hắn không đủ sức thắng Ngụy Phong. Nhưng nếu dùng quyền thì lại khác. Cảm giác trong cơ thể hắn dâng trào như dòng suối cuộn chảy. Mỗi cú đấm của hắn là một đòn phản công nhắm thẳng vào những điểm yếu của đối phương.
Ngụy Phong lao vào, cú đấm mạnh mẽ từ phía trên, nhưng Kỳ Dư nhanh chóng nghiêng người sang một bên, tránh được đòn. Ngay lập tức, hắn xoay người phản công, tung ra một cú đấm mạnh vào sườn Ngụy Phong. Cú đấm này khiến Ngụy Phong lảo đảo, loạng choạng lùi lại. Mắt hắn lộ rõ sự ngạc nhiên.
Lâu la đứng sau Ngụy Phong không khỏi nhìn nhau, ánh mắt bắt đầu có sự thay đổi. Chúng chưa bao giờ thấy ai chiến đấu như thế này. Đối với chúng, Kỳ Dư là một thầy giáo, không phải chiến binh. Nhưng giờ đây, chúng không thể không cảm thấy sự mạnh mẽ trong mỗi cú đấm của hắn.
Lão Hồng đứng im lặng phía sau nhóm Kỳ Dư, đôi mắt không rời khỏi trận đấu. Ông nhận thấy rằng, Kỳ Dư không chỉ sử dụng đao pháp, cũng không phải kiểu võ của những chiến binh thường thấy. Mỗi cú đấm của hắn đều nhanh, mạnh và chính xác. Đây không phải chỉ là sức mạnh thô bạo, mà là sự tinh tế trong chiến đấu, như thể Kỳ Dư đã tính toán mọi đòn điêu luyện, tận dụng mọi cơ hội để tấn công và né tránh.
Lão Hồng không thể không cảm thấy một sự thán phục. Dù Kỳ Dư không phải là một chiến binh đã được tôi luyện qua hàng ngàn trận chiến, nhưng mỗi đòn đánh của hắn lại mang một sự tính toán cao. Đó là chiến thuật, là sự tập trung vào điểm yếu của đối thủ, không phải chỉ đơn giản là lực lượng.
Trấn Trưởng cũng quan sát trận đấu với sự im lặng. Lão nhìn thấy rõ, dù Kỳ Dư không có ngoại hình mạnh mẽ như Ngụy Phong, nhưng sự điềm tĩnh và chính xác trong những cú đấm của hắn khiến lão hoàn toàn tin tưởng. Hắn không chỉ có trí óc, mà còn có thể chiến đấu bằng chính sức mạnh và sự linh hoạt của cơ thể.
Ngụy Phong thở hổn hển, cảm nhận rõ ràng cơn đau từ cú đấm của Kỳ Dư. Hắn ngước lên nhìn Kỳ Dư, ánh mắt không còn sự khinh thường mà là sự nghiêm túc. Hắn ra một cú đấm nữa, nhưng lần này, Kỳ Dư đã quá quen thuộc với cách ra đòn của hắn. Một cú tránh sang bên, rồi phản công lại với một đòn mạnh vào ngực Ngụy Phong, khiến hắn ngã lùi lại thêm một bước.
Ngụy Phong bất giác thở gấp, đôi mắt đầy sự ngạc nhiên.
— Không ngờ ngươi lại có sức mạnh như vậy... — Ngụy Phong thầm thì, đôi mắt sắc lạnh đầy sự thách thức.
Kỳ Dư đứng yên, không vội vàng, ánh mắt vẫn lạnh lùng như dao. Đây chỉ mới là bắt đầu, hắn biết rằng trận đấu này sẽ không dễ dàng, nhưng quyết không dễ dàng buông tha cho chiến thắng.
Ngụy Phong đứng vững lại sau cú đấm mạnh mẽ của Kỳ Dư, mắt hắn đã bắt đầu thay đổi. Cái sự tự tin ban đầu dần dần nhường chỗ cho sự cảnh giác. Cảm giác ngạc nhiên vì sự mạnh mẽ của Kỳ Dư chưa tan, nhưng bản năng chiến đấu của hắn buộc hắn phải nhanh chóng phản ứng. Hắn biết rằng, nếu tiếp tục chiến đấu theo cách này, có thể hắn sẽ thất bại.
Ngụy Phong đấm mạnh xuống đất, nắm chặt tay, rồi hít một hơi thật sâu. Hắn không thể để sự bất ngờ đánh gục mình. Mắt hắn sáng rực lên như lửa, sự tàn bạo và quyết tâm trong đó không thể che giấu. Hắn lao vào lần nữa, cú đấm của hắn nhanh hơn, mạnh mẽ hơn, trực tiếp nhắm vào mặt Kỳ Dư.
Kỳ Dư đứng vững, không di chuyển. Cả cơ thể hắn căng cứng, như một cột đá vững chãi. Đúng lúc cú đấm của Ngụy Phong sắp đập vào mặt, Kỳ Dư quay người một cách mượt mà, chỉ cần một chút nghiêng người, và cú đấm chỉ suýt nữa thì trúng vào khuôn mặt hắn. Ngay khi Ngụy Phong không kịp phản ứng, Kỳ Dư đã nhanh chóng quay lại và tung cú đấm mạnh mẽ vào ngực Ngụy Phong.
Ngụy Phong lùi lại, cơ thể hắn nặng nề vì cú đấm vừa rồi. Hắn gắng gượng đứng thẳng, mồ hôi tuôn rơi, thở hổn hển. Mặt hắn nhăn lại vì cơn đau, nhưng không có dấu hiệu yếu ớt.
Một lần nữa, Kỳ Dư vẫn không bước lên. Hắn đứng yên, tay bảo vệ trước mặt, cơ thể vững như núi, mắt nhìn chằm chằm vào Ngụy Phong. Đám lính bên Ngụy Phong vẫn đứng im, ánh mắt không dám rời khỏi cuộc đối đầu này.
Lão Hồng đứng phía sau, mắt không rời khỏi trận đấu. Lão cảm nhận rõ, mỗi cú đấm của Kỳ Dư đều có tính toán, không phải là sức mạnh vô tình mà là sự tập trung, sự chính xác. Mỗi cú đấm không phải chỉ để đánh vào đối phương mà là để khai thác điểm yếu. Lão Hồng, mặc dù là một người rèn thép, nhưng cũng không thể không thán phục. Đây không phải là một chiến binh bình thường.
Trấn Trưởng đứng im lặng, đôi mắt không rời khỏi trận đấu. Lão không nói gì, nhưng trong lòng lão đã có đáp án. Kỳ Dư không chỉ là trí thức, mà là một chiến binh thực thụ, dù hắn không thể hiện ra ngoài. Lão cảm thấy sự tự hào, nhưng cũng không khỏi lo lắng. Trận đấu này không dễ dàng.
Ngụy Phong lùi lại, cố gắng lấy lại sức. Hắn lau mồ hôi trên trán, mặt hắn đã không còn sự tự tin như lúc ban đầu. Hắn biết rằng, dù mạnh mẽ đến đâu, hắn cũng không thể đánh bại Kỳ Dư bằng cách đơn giản như vậy. Cứ như thế này, hắn sẽ không thắng nổi.
Cả đám lính đứng xung quanh bắt đầu thì thầm với nhau. Một tên lâu la khẽ nói:
— Tên nhóc này mạnh thật đấy, không giống những gì chúng ta nghĩ.
Tên khác gật đầu:
— Đúng vậy. Môn võ gì mà lạ vậy? Mấy cú đấm của hắn nhanh và mạnh... không phải kiểu chiến đấu mà chúng ta thường thấy.
Ngụy Phong không muốn thừa nhận, nhưng hắn cũng biết một điều: Kỳ Dư đã đánh bại hắn bằng chính khả năng và sự tính toán của mình. Hắn không thể để thua trong trận đấu này, nhưng... liệu hắn có thể tiếp tục?
Hắn nhìn vào mắt Kỳ Dư, rồi lại nhìn vào đám lính của mình. Ánh mắt hắn trở nên sắc lạnh, không còn sự nghi ngờ, chỉ còn lại quyết tâm.
— Còn tiếp tục không? — Kỳ Dư lên tiếng, giọng lạnh lùng. — Nếu ngươi đã không còn gì để thể hiện, vậy thì trận đấu kết thúc thôi.
Ngụy Phong không thể chịu đựng được sự khiêu khích. Hắn lao vào, lần này ra đòn mạnh mẽ hơn, nhưng đôi tay của Kỳ Dư vẫn tránh một cách dễ dàng, rồi phản công lại ngay lập tức.
Cú đấm của Kỳ Dư lại trúng vào mặt Ngụy Phong, khiến hắn ngã lùi lại, lần này không thể đứng vững. Hắn ngã xuống đất, hơi thở hổn hển, nhưng ánh mắt không thể che giấu sự kính nể.
Kỳ Dư đứng yên, đôi mắt không hề rời khỏi Ngụy Phong. Mỗi nhịp thở của hắn đều điềm tĩnh, như thể trận đấu này chỉ là một phần của cuộc sống.
Ngụy Phong đứng dậy, lần này không còn là kẻ thua cuộc, mà là một chiến binh đầy kiêu hãnh. Hắn lau máu trên miệng, đôi mắt sắc lạnh lướt qua đám lính của mình, những ánh nhìn ngờ vực và hoài nghi vẫn chưa thể dập tắt. Trong ánh mắt của họ, sự khinh thường đã biến mất, thay vào đó là sự lo lắng. Ngụy Phong biết, hắn không thể để mình mất mặt thêm lần nào nữa.
Hắn ngẩng đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Kỳ Dư, sự tức giận dâng trào trong lòng. Dù đã bị đánh bại, hắn không thể để mọi người nghĩ rằng mình là kẻ yếu đuối. Một chiến binh không thể đứng dậy sau thất bại.
— Tên nhóc này... — Ngụy Phong lầm bầm trong miệng, rồi bất ngờ rút kiếm từ bên hông, tiến thẳng về phía Kỳ Dư.
Những bước chân của hắn nặng nề, nhưng đầy quyết tâm. Hắn không chỉ muốn trả thù, mà là lấy lại danh dự. Cánh tay hắn cầm thanh kiếm vung lên, nhắm thẳng vào đầu Kỳ Dư, chuẩn bị ra một đòn tấn công mạnh mẽ.
Ánh trăng chiếu sáng thanh kiếm, ánh thép lạnh lẽo như một ngọn lửa nguy hiểm. Đám lính phía sau nhìn theo, không dám thở mạnh. Tất cả đều nhận thấy rằng, Ngụy Phong đã buộc phải ra đòn quyết định. Hắn sẽ không để thua, dù có phải dùng mọi giá.
Kỳ Dư, dù không phải một chiến binh mạnh mẽ, nhưng hắn đã chuẩn bị cho khoảnh khắc này. Không vội vàng, hắn chậm rãi rút thanh đao của mình, đôi mắt không rời khỏi Ngụy Phong. Đao của hắn phản chiếu ánh trăng, sắc bén như lưỡi dao của số phận.
Kỳ Dư đứng vững, đôi tay cầm đao của hắn giơ lên, và với một chuyển động nhanh như chớp, hắn dùng đao đỡ lấy thanh kiếm của Ngụy Phong. Tiếng kim loại va vào nhau vang lên như tiếng sấm, nhưng một điều bất ngờ xảy ra: Thanh kiếm của Ngụy Phong bị gãy làm đôi.
Thanh kiếm vỡ vụn, từng mảnh vỡ lả tả rơi xuống đất. Những tên lính đứng xung quanh không thể tin vào mắt mình. Chưa từng có ai có thể phá vỡ kiếm của Ngụy Phong chỉ bằng một cú đỡ như thế. Mắt chúng mở to, không thể thốt nên lời. Cái thanh kiếm mà chúng cho là vũ khí bất khả xâm phạm giờ đây đã bị gãy.
Ngụy Phong ngây người, không thể tin nổi vào mắt mình. Đoạn kiếm mà hắn đã dồn hết tâm huyết bấy lâu nay giờ đã gãy dưới tay một tên nhóc. Sự tức giận và xấu hổ dâng trào trong lòng hắn. Hắn nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của Kỳ Dư, như thể muốn tìm thấy một chút xót thương, nhưng chẳng có gì ngoài sự cứng rắn, kiên quyết.
Kỳ Dư không thu đao, mà lại nhấc đao lên, chuẩn bị ra một đòn kết thúc. Cả đám lính xung quanh đều nín thở, không dám cử động. Trận đấu này sẽ kết thúc ngay trong khoảnh khắc này.