CƠ ĐỒ TRONG TRO TÀN - THẦY GIÁO XUYÊN KHÔNG VỀ LOẠN THẾ, TAY TRẮNG DỰNG NÊN BÁ NGHIỆP

Chương 3: Giết Ác Bá, Thành Anh Hùng Không Tưởng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chương 3: Giết Ác Bá, Thành Anh Hùng Không Tưởng

Tôi cứ tưởng đâu người làng sẽ lôi tôi ra đánh hội đồng thêm một trận vì cái tội "lộ hàng" bất đắc dĩ, ai dè lại được bà con đón tiếp như… người hùng bất đắc dĩ. Bữa cơm chiều hôm đó, tôi được mời ăn ké tại nhà bà cụ Tư — một gian nhà gỗ ba gian, bàn ăn kê sát cửa sổ lợp giấy dầu. Trên mâm bày ra vài món đơn sơ: một đĩa cải muối chua, tô canh củ cải trắng hầm xương heo vụn, và một nồi cơm gạo lức chưa chín kỹ, ăn vào cứng muốn rụng răng. Đặc biệt là món "đậu phụ hấp tương" — một khối đậu trắng nhạt được hấp cách thủy, rưới lên chút nước tương đậm mùi tương đậu lên men, không một tí hành tiêu nào. Ngoài ra còn có món "miến xào rau dại", dùng miến dong đen, dai nhách, xào sơ với lá cải trời và chút mỡ heo tóp mỡ — tất cả hòa quyện thành một cảm giác... khó nuốt nhưng đậm chất cổ xưa. Không như cơm thời hiện đại với đầy ắp gia vị và nước mắm ngon, bữa ăn ở đây thanh đạm đến lạt lẽo, khiến tôi vừa ăn vừa ráng nuốt cho trôi. Tuy vậy, lòng tôi lại thấy ấm, vì lần đầu tiên có cảm giác được người ta tin tưởng, dẫu niềm tin đó… không hoàn toàn thuộc về tôi.

Bà cụ Tư có cái giọng rổn rảng như cái thau nhôm cũ. Bà cứ vừa bới cơm vừa cười:

— Cha sanh mẹ đẻ tới giờ mới thấy có thằng lạ hoắc mà làm làng này xôn xao dữ thần vậy! Mà nghe đâu bữa hổm ngươi giết thằng ác bá bên Trấn Nam Dương hả?

Tôi nuốt vội miếng cơm lạt như nước suối:

— Dạ không hẳn là giết, chỉ là... sơ suất tay chân chút xíu!

Một ông chú râu quai nón gật gù:

— "Vậy là ngươi cứu đứa nhỏ hả? Nghe nói nó bị tên ác bá Khưu Bá Cử bắt cóc, giam trong kho tối tăm. Hắn còn cho tay sai đánh đập bé gái mới có năm tuổi đến tím tái mình mẩy! Ngươi dám xông vô cứu nó, rồi lỡ tay đánh chết hắn luôn?"

Tôi cười méo xệch:

— Ờ… chắc… chắc là vậy…

Trời ơi, tôi đâu có làm gì đâu! Tôi mới tỉnh dậy có một buổi sáng à, đừng nói là giải cứu ai, tới cái quần còn chưa có mà mặc nữa là!

Nhưng hình như thân xác này — cái thằng "Kỳ Dư gốc" — đã làm gì đó thiệt. Và giờ thì tôi mang danh thay nó.

Một cô bé nhỏ tuổi, tay bưng chén chè đậu xanh nóng hổi, nhìn tôi với ánh mắt sáng rực:

— Chú là người tốt thiệt hả? Mẹ con nói, ai dám đứng ra cứu người là người tốt!

Tôi gãi đầu:

— Ờ… chú cũng hy vọng vậy!

Cả nhà phá lên cười. Trong khoảnh khắc đó, tôi thấy lòng mình nhẹ đi một chút. Dù gì cũng còn có người tin mình, dù họ tin… nhầm.

Đêm xuống, tôi được cho nằm tạm trên chiếc phản tre trong chái bếp. Trăng hạ tuần lấp ló sau rặng tre, tiếng ếch nhái kêu râm ran, mùi khói rơm thoảng trong gió. Tôi trằn trọc mãi, không sao ngủ được.

Phần vì còn đau ê ẩm sau cú đá "từ trời giáng" của Tô Nhược Nam, phần vì cứ thắc mắc không biết cái thế giới này là thật hay một giấc mộng kéo dài. Còn nữa… ánh mắt của Tô lúc nhìn tôi — vừa lạnh lùng, vừa... mắc cỡ — khiến tôi có cảm giác như mình là tên biến thái thiệt sự.

Sáng sớm hôm sau, tôi bị dựng dậy bởi tiếng đập cửa rầm rầm và tiếng chó sủa inh ỏi. Tôi mở mắt, còn chưa kịp dụi thì bà cụ Tư đã thò đầu vô:

— Kỳ Dư ơi, dậy lẹ! Trấn Trưởng cho người tới rồi đó! Họ muốn gặp ngươi!

Tôi nghe mà tim rớt cái bịch xuống bụng. Chết cha, không lẽ phát hiện ra tôi không phải thằng tội phạm đó thiệt sao? Hay là… họ bắt tôi vì tội "không mặc đồ đúng quy định"?

Tôi quấn đại cái áo trường sam màu xám tro mượn tạm — là bộ đồ cũ của chồng bà cụ Tư, ống tay dài lòa xòa, cổ áo hơi rách, mùi ẩm mốc ngai ngái như bị bỏ quên trong rương gỗ cả năm trời, rồi chạy ra sân. Trước nhà đã có một đoàn người đứng chờ. Dẫn đầu là một ông trung niên mập mạp, râu dài tới ngực, mặt mày đỏ au như trái gấc.

— Ngươi chính là Kỳ Dư?

Tôi nuốt nước bọt:

— Dạ…

Ông ta chắp tay sau lưng, nhìn tôi từ đầu tới chân:

— Bản quan là Trịnh Phúc, Trấn Trưởng cai quản địa phương này, chịu trách nhiệm giữ gìn an ninh trật tự cho bá tánh trong vùng. Nghe nói ngươi là người đã giết chết tên thổ phỉ Khưu Bá Cử ở Trấn Nam Dương, cứu được bốn đứa nhỏ bị bắt cóc?

Tôi run run:

— Dạ… dạ cái đó… cũng có… mà không hẳn là tui…

Một tên sai nha đứng cạnh ông ta chen vô:

— Đại nhân, đám trẻ đã xác nhận. Chính hắn cứu tụi nó. Tên Khưu Bá Cử bị hắn đánh chết ngay tại chỗ.

Ông Trịnh gật đầu:

— Tốt! Tên Khưu Bá Cử xưa nay nổi danh ác bá, là đầu lĩnh thổ phỉ vùng Trấn Nam Dương. Hắn chuyên cho vay cắt cổ, bắt dân đen thế nợ bằng thê thiếp, ép gái nhà lành vào kỹ viện, từng ra tay đánh đập một bé gái năm tuổi đến gãy tay rạn sọ chỉ vì người mẹ chậm trả lãi. Ngươi trừ hắn là trừ mối họa lớn cho bá tánh.

Tôi còn chưa kịp mừng thì ông ta ra hiệu cho một tên lính mang tới một thanh sắt nhỏ hình tròn, đầu khắc nổi dòng chữ. Họ đặt nó lên than hồng, nung đỏ rực, rồi không một lời báo trước, ấn mạnh vào cổ tay tôi, đúng ngay chỗ vết sẹo mờ cũ. Mùi thịt cháy khét lẹt bốc lên, tôi nghiến răng chịu đau. Khi họ rút thanh sắt ra, vết sẹo xưa đã bị che phủ bởi một dấu ấn mới: "Ân nhân dân chúng – chờ xét thưởng" khắc sâu thành sẹo thịt, không thể chối cãi.

Ông Trịnh cười khà khà:

— Từ nay, ngươi không còn là tội phạm nữa. Bản quan ghi nhận công lao. Tuy nhiên…

Tôi suýt sặc:

— Tuy nhiên gì ạ?

— Tuy nhiên vẫn phải lưu lại đây một thời gian để điều tra rõ sự tình. Ngươi sẽ được tạm trú ở y quán, do cô Tô Nhược Nam quản lý.

Nghe tới tên Tô Nhược Nam, tôi như nghe tiếng chuông nhà thờ: vừa lạnh sống lưng, vừa… nhột nhột trong bụng.

Vậy là tôi chính thức bị "giam lỏng" dưới danh nghĩa "người có công cần theo dõi thêm". Mà nói thiệt, nếu nơi bị giám sát là y quán của một cô gái xinh đẹp lạnh như nước đá, thì… thôi, tôi cũng cam chịu vậy!


Tối đó, trong lúc đang quét sân sau y quán, tôi tình cờ nghe được tiếng thì thầm từ sau hàng rào tre sát vách núi. Một bóng đen đang trao đổi lén lút với ai đó:

— Báo cho Đại đầu lĩnh biết, Trấn Thanh Châu này phòng bị lỏng lẻo. Ba đội quân là dư sức càn quét sạch sẽ.

— Hừ, còn thằng Kỳ Dư… nó chưa chết đâu. Tao nghe tin nó đang núp trong Trấn, được dân chúng che chở!

— Vậy càng hay. Nợ máu phải trả bằng máu. Lần này cho nó chết không toàn thây!

Hai bóng đen khẽ gật đầu rồi quay lưng bước nhanh vào màn đêm, khuất dần về hướng dãy núi Huyền Phong, cách Trấn Thanh Châu cả chục ngày đường bộ 

Trấn Thanh Châu? Tôi giật mình. Đó chẳng phải là nơi tôi đang ở sao? Hóa ra... lũ thổ phỉ chưa hết!

Tôi nín thở, lùi về phía sau, tim đập thình thịch. Không lẽ, mình vừa thoát một kiếp nạn... thì một tai họa khác đang kéo tới?

Ngay lúc tôi định quay lưng rút lui, một bàn tay lạnh ngắt bất ngờ chạm vào vai tôi từ phía sau. Tôi giật nảy người quay phắt lại — thì bắt gặp đôi mắt như hồ thu của Tô Nhược Nam đang nhìn tôi chằm chằm.

— Ngươi nghe được gì?

Tôi còn chưa kịp đáp, nàng đã kéo tôi vào trong, nhẹ giọng nhưng gấp gáp:

— Bọn thổ phỉ sắp quay lại. Chúng ta phải báo cho Trấn Trưởng ngay. Nhưng ta có linh cảm... chuyện này không chỉ là cướp bóc thông thường.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!