CƠ ĐỒ TRONG TRO TÀN - THẦY GIÁO XUYÊN KHÔNG VỀ LOẠN THẾ, TAY TRẮNG DỰNG NÊN BÁ NGHIỆP

Chương 4: Trấn Thanh Châu Dậy Sóng - Kỳ Dư Và Bản Đồ Chiến Thần


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chương 4: Trấn Thanh Châu Dậy Sóng - Kỳ Dư Và Bản Đồ Chiến Thần

Tôi được cho tạm trú lại y quán dưới sự giám sát của cô Tô Nhược Nam. Y quán nằm tựa lưng vào sườn đồi thấp, nép mình dưới những tán cây rậm rạp, mái ngói cũ phủ đầy rêu, tường gỗ đã bạc màu nhưng vẫn vững chãi. Hương thảo dược thoang thoảng trong không khí, quyện cùng mùi giấy dầu và chút khói nhang vương vất, tạo nên cảm giác thanh tịnh mà xa lạ. Bước chân vào, tôi vừa nhẹ nhõm vì có chỗ trú thân, vừa nặng lòng vì nơi này không khác gì một nhà giam với những quy tắc kỳ quái.

Cô Tô đặt ra hàng loạt quy định nghe qua tưởng vô lý: “Không được rời y quán khi chưa có đồng ý”, “Không được lén lút trong khu bếp”, “Không được nhìn trân vào người ta khi không có việc gì chính đáng.” Cách nói thì nhẹ, nhưng ánh mắt cô thì sắc như dao rọc giấy. Tôi đành ngoan ngoãn nghe theo, lòng thầm nghĩ: “Chắc kiếp trước mình nợ cô này nguyên xe thuốc Bắc.”

Tuy nhiên, sau khi nghe lỏm được đoạn thổ phỉ bàn tính tấn công Trấn Thanh Châu, trong đó nhắc rõ tên mình, tôi đã nhận ra: chuyện này không còn là chuyện cá nhân nữa. Cái trấn nhỏ bé này sắp bị đẩy vào họa.

Tô Nhược Nam sau khi nghe tôi báo lại chuyện, liền báo Trấn Trưởng Trịnh Phúc. Ngay trong ngày, một buổi họp đặc biệt được triệu tập ở đình trấn với lão làng, dân binh, y sĩ và một số thanh niên. Không khí hỗn loạn, kẻ la người hét:

— Bỏ trấn thôi! Ở lại thì chờ chết à?

— Nhà tôi ở phía nam, sát rìa rừng! Bọn thổ phỉ vô là chém đầu không kịp chạy!

Trấn Trưởng Trịnh Phúc mặt mày sa sầm, bước lên đài cao, nói lớn:

— Bà con bình tĩnh! Quân trong trấn chỉ có hơn hai chục lính, nhưng nếu biết phối hợp, chúng ta vẫn có thể giữ được nơi này. Tuy nhiên, phải có người vạch kế sách rõ ràng!

Một ông lão râu bạc phơ đứng dậy, dõng dạc:

— Ta có kế: lập trại chốt ở ba cổng lớn, đốt lửa suốt đêm, giả tiếng trống trận, khiến thổ phỉ tưởng có viện binh!

Mọi người đồng thanh hưởng ứng, khen nức nở: "Phải đó! Cao kiến lắm!", "Làm như vậy chúng nó sợ không dám vào!"

Tôi nghe mà chỉ muốn ôm trán. Kế đó nếu dùng một lần còn được, chứ kéo dài thì chỉ tổ hao người mệt sức, lại lộ sơ hở.

Một người đàn ông vạm vỡ đứng lên, nói như reo:

— Tôi có cách! Dựng chướng ngại từ xe bò và đá tảng ở cổng bắc, vừa chặn đường vừa gây hoang mang!

Mọi người gật gù: "Nghe cũng có lý!", "Dễ làm nữa!"

Tôi nuốt nước bọt. Cách này nếu địch kéo đến bằng cung tên hoặc đuốc, chướng ngại đó chỉ là miếng mồi ngon. Tôi cất tiếng:

— Cách đó tuy nhanh, nhưng xe bò làm từ gỗ, dễ bị đốt. Đá tảng nếu không xếp vững, đổ ngược lại thì hại người mình.

Mọi người lại ồ lên, một người khác chen vào:

— Hay là ta đào hố sâu, đậy lá nguỵ trang. Địch lọt hố là toi mạng!

Tôi lắc đầu:

— Chỉ hiệu quả nếu địch không cảnh giác. Mà đào hố nhiều thì tốn sức, không đủ người trám.

Thêm một người, giọng rụt rè:

— Vậy... ta giăng dây bẫy, gài lưỡi hái giữa các ngõ?

Tôi gật nhẹ:

— Có thể áp dụng, nhưng cần bản đồ bố trí cụ thể để tránh người mình sa bẫy.

Tô Nhược Nam lúc ấy im lặng, đôi mắt nhìn tôi chăm chú, ánh lên vẻ ngờ vực lẫn hiếu kỳ. Cô không chen lời, nhưng tôi cảm nhận được cô đang dần thay đổi cách nhìn về tôi – từ một tên "vô danh tiểu tốt" thành một người có thể khiến cả trấn nín thinh lắng nghe.

Trấn Trưởng Trịnh Phúc lúc ấy mới nhíu mày, hỏi:

— Vậy ngươi có cách gì hay hơn?

Tôi hít sâu:

— Nếu cho tôi mấy người đi khảo sát địa hình quanh trấn, tôi có thể lập bản đồ phòng thủ, xác định các điểm yếu, vẽ tuyến rút lui, dựng rào chắn, đào bẫy... Khi đó, trấn nhỏ cũng có thể thủ vững như thành.

Mọi người xì xào. Một lão làng nhìn tôi nghi hoặc:

— Ngươi... biết vẽ bản đồ sao?

Tôi gật đầu, hơi nghiêng mình:

— Dạ biết. Cũng rành tính toán. Chỉ xin cho tôi vài người khỏe mạnh theo cùng.

Trịnh Phúc nhìn quanh, ánh mắt dừng lại nơi Tô Nhược Nam. Cô gật đầu nhẹ, như ngầm xác nhận.

— Được. Ba người theo hắn. Mang theo giấy bút, cuốc xẻng.

Tôi dẫn đoàn người đi thực địa. Rời khỏi trấn từ sáng sớm, chúng tôi băng rừng, vượt suối, vòng qua mấy dãy đồi trập trùng. Thôn nằm giữa các dãy núi như được ôm trọn trong lòng mẹ thiên nhiên. Địa thế hình móng ngựa, ba mặt núi cao dựng đứng, chỉ có một lối vào hẹp phía đông nam – chính là con đường thổ phỉ hay dùng. Cảnh vật bên ngoài trấn đẹp một cách hoang sơ: cây cối rì rào, chim hót véo von, ánh nắng sớm xuyên qua tán lá như dát vàng lên đất đỏ. Dân làng đi theo, ai cũng chất phác, thân thiện, không một lời phàn nàn.

Lúc chuẩn bị khởi hành, Tô Nhược Nam bất ngờ xuất hiện với một gói lương khô trong tay. Cô không nói gì, chỉ đặt gói lương khô vào tay tôi, rồi lạnh nhạt:

— Ta đi cùng.

Tôi ngạc nhiên:

— Ủa, cô đi theo chi vậy?

Cô ngẩng đầu, ánh mắt kiên quyết:

— Trấn này là nhà của ta. Không đi, lỡ ngươi bày trò gì ngu ngốc thì ai gánh?

Tôi sững người. Ánh nắng chiếu lên mái tóc dài buộc cao gọn gàng, lấp lánh như sợi tơ óng ánh. Tà áo xanh lam ôm lấy dáng người thon gọn, mạnh mẽ mà vẫn phảng phất nét uyển chuyển nữ tính. Thắt lưng buộc cao càng làm nổi bật vòng eo nhỏ nhắn. Gương mặt nghiêm túc mà thanh tú, hàng mi cong khẽ rung trong gió, đôi môi khẽ mím lại nhưng không giấu được nét dịu dàng. Ánh mắt cô sáng và vững vàng, như soi thấu lòng người. Tôi gật đầu không nói gì, tim đập khẽ một nhịp lạ lùng.

Trong suốt hành trình, Tô Nhược Nam không than một tiếng, bước đi ngang hàng cùng tôi, lâu lâu trao đổi ngắn gọn về địa hình. Dù ít lời, nhưng sự quyết đoán của cô khiến tôi thầm phục. Tôi cảm nhận được sau vẻ lạnh lùng kia là một trái tim đầy trách nhiệm và bản lĩnh.

Khi mặt trời ngả bóng, cả đoàn đến được một vùng gò hoang vu phía tây bắc. Vùng này nằm ngay dưới chân ba ngọn núi lớn tạo thế bao vây như hình móng ngựa, vây quanh thôn như một bức tường thiên nhiên vững chắc. Đất đá lổn nhổn, cây cối thưa thớt, nhưng nhìn từ trên cao, địa thế nơi đây rõ ràng là "dễ thủ khó công", chỉ cần biết tận dụng là có thể dựng thành phòng tuyến tự nhiên ngăn địch rất tốt.

Một thanh niên trong nhóm bỗng reo lên, chỉ tay về phía ngọn đồi lở lói trước mặt:

— Ê, ông Dư coi kìa! Mỗi lần trời mưa, đất ở chỗ này lại bốc khói! Dân làng tụi tôi gọi chỗ đó là núi Cháy á!

Tôi nheo mắt nhìn theo. Ngọn đồi trọc như đầu lão ăn mày, đất đai cháy xém, lổn nhổn những vệt khói xám mờ nhạt vẫn còn bốc lên lờ đờ như hơi ma quái. Không khí nơi đó có gì đó là lạ – nồng, khé cổ, và nặng mùi chết chóc. Một cảm giác bất an lướt qua sống lưng tôi như luồng gió lạnh giữa mùa hè.

Tôi cúi xuống nhặt một nắm đất khô, bóp nhẹ, rồi đưa lên mũi ngửi. Mùi hắc nồng như đập thẳng vào mặt, khiến tôi khựng lại, mắt mở lớn. Trong ánh nắng xế chiều, tôi thấy rõ những tinh thể nhỏ lấp lánh trong lớp đất xám đen, như ai đó đã rắc muối sống xuống lòng đất.

Tôi lẩm bẩm:

— Không thể nào...

Tim tôi đập dồn. Tôi cúi thấp hơn, cẩn thận dùng con dao nhỏ cạo lớp đất mặt, lộ ra lớp tinh thể vàng nhạt lẫn đen kịt, óng ánh như kim loại sống. Càng nhìn càng chắc chắn – đây không phải đất thường.

— Lấp lánh... Đây là quặng lưu huỳnh lẫn diêm tiêu! Nếu kết hợp than củi... có thể chế thuốc súng!

Gió chiều thổi qua, mang theo làn khói mỏng và mùi lưu huỳnh nồng rát. Tôi nuốt khan một cái, cảm giác như đang đứng trước ngưỡng một cánh cổng tử thần – hoặc là địa ngục, hoặc là lối ra cho cả trấn.

Tôi mang ít mẫu về y quán thí nghiệm. Trong căn phòng nhỏ ấm mùi thuốc Bắc, tôi dùng cối đá nghiền vụn mẫu đất, trộn cùng than củi nghiền mịn và nước suối, rồi hơ qua lửa nhỏ từ bếp than. Hỗn hợp bắt đầu sủi bọt, bốc mùi khét hắc, rồi bất ngờ tóe lửa khiến tôi bật lùi lại. Tôi mừng rỡ đến run tay – đúng là thuốc súng!

Tô Nhược Nam nhíu mày:

— Ngươi làm trò gì đó? Nguy hiểm à?

Tôi cười:

— Nếu thành công, ta sẽ làm ra trái phá nổ. Ném vào đám địch, đủ khiến bọn chúng sợ vỡ mật!

Tôi chế quả lựu đạn thô bằng ống tre, nhồi thuốc súng, bện dây cháy chậm. Khi thử nghiệm sau đồi, tiếng nổ vang như trời giáng. Lá cây bay, khói mù trời.

Đám thanh niên trố mắt:

— Thánh sống!

Tô Nhược Nam lặng lẽ hỏi:

— Làm được bao nhiêu trái?

Tôi chỉ núi Cháy:

— Nếu có người khai thác, mỗi người thủ một trái là đủ dọa thổ phỉ hoảng vía!

Tô Nhược Nam gật đầu, ánh mắt đã không còn lạnh lẽo mà ánh lên tia hy vọng.

Lần đầu tiên, tôi cảm thấy mình không còn đơn độc. Trong ánh mắt của người dân trấn – từ những ánh nhìn hoài nghi ban đầu đến nét cảm phục lặng thầm – tôi thấy được một điều gì đó rất rõ ràng: niềm tin đang nhen nhóm. Họ không còn nhìn tôi như một kẻ ngoài cuộc, mà như một người đồng hành. Trấn Trưởng Trịnh Phúc, người trước đó luôn dè chừng, giờ đây chắp tay sau lưng, khẽ gật đầu, ánh mắt có phần tin tưởng và nhẹ nhõm.

Tôi cúi nhìn lại bộ đồ mình đang mặc – áo vạt chéo lấm lem bùn đất, tay áo nám khói, chỗ rách chỗ vá, chẳng khác gì một tên ăn mày sau trận cháy rừng. Vừa ngẩng đầu lên, tôi thấy Trấn Trưởng Trịnh Phúc đứng gần đó, khoanh tay nhìn tôi từ đầu tới chân, rồi khẽ hừ một tiếng:

— Tướng như vậy mà đòi chỉ huy thiên hạ? Thiếu điều lấy chiếu phủ lên cho rồi!

Tôi cười gượng, chưa kịp phản bác thì Tô Nhược Nam đã bước tới, tay cầm theo một bộ áo vải mới gấp gọn, đưa tới trước mặt tôi không nói không rằng. Cô liếc tôi, ánh mắt nửa chê bai, nửa dịu dàng:

— Nhìn ngươi kìa, giống như mới chui từ đống tro ra. Thay đồ đi, kẻo người ta tưởng ngươi là tượng đất biết đi đó!

Tôi nhận lấy bộ áo, mỉm cười gãi đầu. Tim bỗng đập nhanh hơn khi ánh mắt tôi vô tình dừng lại nơi cổ áo cô hơi xộc xệch, lộ ra một khoảng da trắng ngần phía trên ngực. Tôi vội vàng quay đi, gò má nóng rực.

"Không được! Mày đang trong thời chiến, lo làm anh hùng, không phải anh hề!" – tôi tự nhủ, nhưng lòng lại cứ lăn tăn mỗi khi ánh mắt cô lướt qua.

Ánh chiều nghiêng hắt lên gương mặt thanh tú ấy, làm mái tóc đen nhánh óng ánh như tơ, còn đôi mắt – đôi mắt ấy – ánh lên thứ gì đó mềm mại đến lạ. Như thể cô gái ấy, trong phút chốc, không còn là một y sĩ lạnh lùng, mà là người đầu tiên trong thế giới này… tin tôi.

Một trận chiến sắp tới, và tôi – Kỳ Dư, một thằng giáo sinh từ thế kỷ hai mươi mốt – sẽ là người vẽ nên bản đồ tử chiến. Nhưng tim tôi, hình như đang bắt đầu ve vẻ một hình trái tim nho nhỏ...

(Còn tiếp...)


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!