Chương 6: Tiểu Lộc – Bóng Nhỏ Sau Lưng
Đêm đó trăng non, ánh sáng mỏng như lưỡi dao phết lên mái tranh ngả màu cũ kỹ của Y Quán. Gió núc rít qua rặng tre nghe lành lạnh. Kỳ Dư trằn trọc mãi không ngủ được. Hình ảnh Tô Nhược Nam cứ lẩn quẩn trong đầu: ánh mắt sắc sảo, giọng nói rành rọt mà dứt khoát, dáng người thấp thoáng sau làn khói thuốc xông, và cả nụ cười hiếm hoi thoáng qua mỗi khi nàng lơ đãng nhìn ra cửa sổ. Kỳ Dư lật mình qua lại, nhưng càng cố dỗ giấc ngủ thì tâm trí lại càng bấn loạn.
"Nếu giờ này còn ở thời hiện đại," Kỳ Dư nghĩ thầm, "chắc đang làm vài lon bia với tụi bạn, ngồi tán dóc chuyện trời đất." Cái ý nghĩ đó khiến lòng thắt lại. Kỳ Dư bật dậy, mở nhẹ cửa buồng bước ra sân, hít một hơi dài khí đêm lành lạnh. Trăng lửng lơ giữa trời, nhuộm bạc cả khoảng sân đất nện. Gió từ triền núi mang theo mùi cỏ khô và khói bếp.
Kỳ Dư nhớ tới hũ rượu nếp cất kỹ trong gian bếp sau. Nghĩ vậy, hắn rảo bước về phía bếp nhỏ nằm phía sau Y Quán.
Nhưng chưa kịp tới nơi, Kỳ Dư xoay người chậm rãi, giả vờ như vươn vai, mắt đã lia về phía bóng tối sau bụi duối cạnh chuồng ngựa. Một cành khô vừa động đậy rất khẽ. Tim đập chững một nhịp, tay phải lẳng lặng siết chặt con dao rựa đang dựng bên vách.
"Ra đi," Kỳ Dư cất tiếng lớn, giọng rắn rỏi. "Ta thấy ngươi rồi. Thân thủ như vậy mà định rình trộm à?"
Một thoáng im lặng. Rồi… một cái đầu lồm cồm nhô lên.
Là một thằng nhóc, chừng mười ba tuổi, người gầy nhom, áo quần vá chẳng vá đụp. Mắt nó to tròn, lóe sáng dưới ánh trăng. Không hề hoảng loạn hay bỏ chạy, thằng nhỏ ngước lên nhìn Kỳ Dư, nghiêm trang nói:
— Em không phải gián điệp đâu! Em theo dõi anh vì... em nể anh quá!
Kỳ Dư khựng lại. Câu trả lời lạ lùng khiến mọi suy đoán trong đầu tạm lắng.
— Nể? Ta có gì mà ngươi nể?
— Anh đánh thổ phỉ cứu dân. Họ gọi anh là Thầy Kỳ. Anh dạy người ta sống, dạy người ta đánh. Anh giống… giống cha em.
Tim Kỳ Dư nhói lên. Câu "giống cha em" thốt ra trong tiếng nghèn nghẹn, như lưỡi dao găm nhẹ vào lòng. Hắn cúi nhìn kỹ hơn: mặt thằng nhỏ khắc khổ, tay có vết chai sần, môi nứt nẻ, má trầy xước. Đứa bé này không sống nổi bình thường được.
— Tên ngươi là gì?
— Dạ… Tiểu Lộc. Hồi đó cha đặt vậy, vì lúc nhỏ em hay chạy nhảy như nai con.
— Rồi cha mẹ ngươi đâu?
Tiểu Lộc cúi đầu, giọng khàn hẳn:
— Bị bọn thổ phỉ Huyền Phong giết hết rồi. Nhà em ở dưới xóm Rộc, ngay ven rừng. Đêm đó tụi nó kéo tới… thiêu cả nhà. Em chui ra được từ kẹt chuồng heo…
Kỳ Dư ngồi xuống bên thằng bé. Câu chuyện nó kể đứt đoạn, nhưng trong đó là cả một trời tang thương.
Hắn không hỏi thêm. Chỉ đặt tay lên vai nó, nghiêng đầu:
— Từ giờ ngươi theo ta. Gọi ta là anh Dư. Vậy được không?
Tiểu Lộc gật đầu, đôi mắt đỏ hoe long lanh.
Xa về phía tây, tận rìa dãy Huyền Phong, sơn trại của bọn thổ phỉ chìm trong sương dày và mùi thịt nướng cháy khét. Trại đóng ở lưng chừng núi, nhà gỗ xếp ngang dọc như tổ kiến. Gió thổi qua khe đá mang theo tiếng hú trầm trầm của bầy sói.
Giữa sân trại, lũ thổ phỉ đang chia nhau những túi gạo cướp được, tranh cãi ầm ĩ. Có kẻ say rượu lăn ra ngủ bên đống tro tàn, miệng còn nhai dở miếng thịt rừng nướng cháy đen.
Trong một gian nhà lợp ngói đen lớn nhất, Đại đầu lĩnh Lữ Hổ ngồi khoanh tay, mắt lim dim. Hắn có gương mặt dài như mặt cáo, giọng nói khô như vỏ cây mục. Một tên thuộc hạ bước vào, khom lưng trình lên một tờ giấy thấm nước, nét chữ nhòe nhoẹt.
— Tình hình phòng thủ?
— Hắn nói Trấn Thanh Châu chỉ có hơn hai mươi tên lính, chủ yếu giữ cổng. Dân đông, nhiều đàn bà con gái. Quan trọng nhất... là tên Kỳ Dư – thằng đã giết em ruột của đại ca – đang ở đó.
Lữ Hổ siết chặt chén rượu trong tay, men rượu sánh ra ngoài.
— Tên đó... còn sống?
— Vâng.
Đôi mắt rắn của Lữ Hổ co rút lại, một vết máu hiện lên giữa trán như sắp vỡ tung.
— Hắn còn sống, lại được cả trấn bảo vệ? Tốt. Vậy thì ta không chỉ lấy lại máu cho em, mà còn xoá sổ Trấn Thanh Phong trên bản đồ. Gọi hết đám chỉ huy lại. Ba ngày nữa lên đường. Chuyến này, không chừa một mống.
Trời vừa tang tảng sáng, sương vẫn còn đọng trên mấy nhánh cúc dại mọc sát mé hiên. Tô Nhược Nam bước ra sân sau Y Quán, tay ôm một xấp thảo dược vừa phơi tối qua. Chân nàng chững lại khi thấy một bóng nhỏ lom khom bên giếng.
Tiểu Lộc đang dội nước lên mặt, động tác chậm rãi, cẩn trọng như sợ làm vỡ mất sự yên tĩnh mỏng manh của buổi sớm. Nước lạnh khiến gương mặt gầy nhom đỏ ửng lên, lộ rõ những vết trầy xước và một vết sẹo dài ở cằm. Áo quần tuy đã giặt sạch nhưng vẫn bạc màu, vá chằng vá đụp. Mái tóc ướt xẹp xuống trán, để lộ đôi mắt to, ánh nhìn ngây ngô mà cảnh giác.
Tiểu Lộc thấy nàng, vội đứng thẳng dậy, hai tay chắp trước bụng, hơi cúi đầu:
— Dạ… chào cô Tô.
Tô Nhược Nam đứng im một lúc. Trong mắt nàng, bóng dáng đứa trẻ ấy không chỉ là một thằng nhỏ lang thang vừa được Kỳ Dư nhận về, mà còn là hình ảnh của hàng trăm đứa trẻ nàng từng thấy dọc những làng quê bị thổ phỉ tàn phá: côi cút, mất mát, nhưng vẫn gượng sống.
Nét lạnh lùng nơi ánh mắt nàng chậm rãi tan ra, như sương gặp nắng. Nàng bước lại gần, giọng dịu đi đôi chút:
— Em tên gì?
— Dạ, em là Tiểu Lộc. Hồi nhỏ ba em đặt vậy… vì em chạy nhảy như con nai con.
Giọng nó nhỏ lại ở câu sau. Tô Nhược Nam không hỏi vì sao giờ không còn ai gọi nó như thế nữa. Nhưng ánh mắt nàng khẽ đượm buồn.
— Có đói bụng không?
Tiểu Lộc gật đầu, vẻ rụt rè nhưng chân thành.
— Vậy vào bếp, giúp ta vo gạo nấu cháo. Lát nữa có trứng gà luộc. Hôm nay trời lạnh, ăn sớm cho ấm bụng.
Đứa nhỏ thoáng sửng sốt vì không nghĩ nàng lại dịu dàng như vậy. Nó lật đật bước theo, nhưng khi ngang qua nàng thì khựng lại:
— Cô Tô… em sẽ cố gắng ngoan. Không gây phiền đâu.
Tô Nhược Nam khẽ gật đầu, không nói gì, nhưng môi đã nhích lên một nụ cười nhẹ khó nhận ra. Bóng hai người – một cao một thấp – khuất dần vào gian bếp ấm lửa phía sau.
Từ hiên nhà, Kỳ Dư nhìn theo, cầm chén nước còn bốc khói, mỉm cười lặng lẽ. Trong lòng hắn, không hiểu vì sao… lại thấy một thứ gì đó giống như gia đình.
Sau bữa sáng, khi Tiểu Lộc còn đang chép miệng vì cháo trứng nóng quá trời ngon, Tô Nhược Nam đặt chén xuống, ánh mắt nghiêm mà dịu:
— Hôm nay theo ta ra phố, ta muốn mua cho em một bộ áo mới.
Tiểu Lộc giật mình, mắt tròn xoe:
— Hả… mua cho em?
— Ừ. Áo quần em mặc ướt suốt mấy ngày, vá không còn chỗ để vá. Trời lại sắp trở lạnh.
Câu nói dứt khoát mà nghe như vừa khẽ trách, vừa xót xa. Tiểu Lộc không nói được gì, chỉ gật đầu lia lịa, tay bấu vào vạt áo cũ.
Từ ngoài bước vào, Kỳ Dư chống tay sau gáy:
— Cho theo với. Lâu rồi không đi dạo. Với lại… có người nổi tiếng như ta đi cùng thì trả giá dễ hơn.
Tô Nhược Nam liếc nhìn, ánh mắt khó phân biệt là gật đầu hay bất mãn. Nhưng cuối cùng vẫn khẽ "Ừ".
Ba người sánh bước ra trung tâm Trấn Thanh Châu. Gió sớm cuốn theo mùi bánh nướng, mùi quế từ những quán nhỏ ven đường. Tiểu Lộc bước nhanh hơn hai người lớn, mắt đảo lia lịa nhìn mọi thứ, miệng há hốc như ngộ ra thế giới rộng lớn hơn mình tưởng.
Đám người qua lại bắt đầu rì rầm khi thấy Kỳ Dư. Mấy cô gái bán vải, bán bánh, thậm chí cả một bà chủ tiệm dầu thơm cũng nghiêng đầu chào:
— Ủa, Thầy Kỳ! Hôm nay đi dạo hả?
— Thầy Kỳ ơi, hôm bữa có ghé quán em, nhớ không?
— Trời đất ơi, ngoài đánh giặc giỏi, Thầy Kỳ còn có duyên quá trời nữa chớ!
Một cô gái tóc dài búi lệch, má lúm đồng tiền, vừa thấy Kỳ Dư đã reo lên như gặp cố nhân:
— Trời đất, đúng là Thầy Kỳ rồi! Hôm bữa cứu dân xóm em, mẹ em nhắc hoài đó nha!
Cô vừa nói vừa bước tới, tay không ngần ngại kéo nhẹ vạt áo Kỳ Dư, mắt long lanh như rót mật:
— Nay đi đâu mà bảnh dữ vậy? Có ghé quán em uống ly trà ấm không? Mấy bữa nay em để dành bánh đậu xanh, chờ đúng Thầy tới đó!
Kỳ Dư còn chưa kịp nói gì, thì thêm một cô khác ở quầy bên vẫy tay rối rít:
— Thầy Kỳ ơi! Vô coi thử khăn lụa mới về nè! Đẹp lắm, mà nếu người thương Thầy thích màu đỏ thì em tặng luôn, khỏi tính tiền!
Kỳ Dư lúng túng gãi đầu:
— Ờ… tụi cô khách sáo quá, thiệt tình… hôm nay ta chỉ đi cùng... bạn thôi.
Tô Nhược Nam đang đứng phía sau nhìn mấy cuộn vải. Tay nàng vẫn lật, nhưng rõ ràng chậm hơn hẳn. Môi mím lại, ánh mắt từ nhã nhặn thoáng chốc trở nên lạnh tanh như gió buổi sớm. Nàng không nhìn sang Kỳ Dư, chỉ khe khẽ nói, vừa đủ hắn nghe:
— Bạn? Ừ ha, chắc là… nhiều bạn.
Kỳ Dư nghe mà ớn lạnh sống lưng. Hắn quay qua, định đỡ lời gì đó thì thấy Tô Nhược Nam đã rảo bước sang sạp bên cạnh, dẫn Tiểu Lộc theo.
Tiểu Lộc lí nhí:
— Cô Tô ơi, mấy cô đó khen anh Dư dữ lắm… Cô Tô… có giận hông?
Tô Nhược Nam khựng lại một chút, rồi gượng cười:
— Ta mà giận chuyện đó à? Chỉ thấy… mấy cô ấy có mắt… hơi kém.
Nói rồi nàng xốc lại áo Tiểu Lộc, kéo cậu bé vào tiệm:
— Chọn lẹ đi. Mua xong còn về may, trời lạnh lắm rồi.
Còn Kỳ Dư thì đứng đó ngơ ngác, tay vẫn cầm dải lụa xanh, không biết nên đuổi theo hay tìm hố nào trốn cho đỡ quê.
Trên đường trở về Y Quán, ba người thong dong bước dưới hàng bạch đàn lưa thưa lá. Gió mang hơi lạnh thổi nhẹ qua mái tóc Tiểu Lộc, thằng bé ôm khư khư túi vải mới mua, miệng lí nhí cảm ơn hoài không dứt.
Bỗng phía trước vang lên tiếng rên rỉ. Một bà cụ tóc bạc phơ đang cố đỡ đứa cháu gái nhỏ khỏi mặt đất. Con bé trạc sáu bảy tuổi, mặt mày tím tái, mồ hôi đầm đìa. Cụ bà vừa vuốt lưng cháu vừa hoảng loạn:
— Trời đất ơi, nó bị co giật nữa rồi… ai đó làm ơn giúp với!
Không kịp nghĩ nhiều, Kỳ Dư bước nhanh tới. Cậu bé đã nằm co quắp, tay chân giật nhẹ. Kỳ Dư quỳ xuống, nghiêng đầu con bé sang một bên, một tay giữ chặt vai, tay kia luồn dưới gáy.
— Không được để ngửa đầu, con nít dễ nghẹt thở lắm. Có ai có khăn sạch không? Mau!
Tô Nhược Nam luống cuống lấy chiếc khăn tay trong túi đưa cho Kỳ Dư. Hắn cuộn khăn lại, cẩn thận đặt ngang giữa răng đứa bé để tránh cắn vào lưỡi, rồi xoa bóp ngực và tay chân cho bé thư giãn dần.
Một lúc sau, cơn co giật lắng xuống, đứa nhỏ thở đều lại. Cụ bà rơm rớm nước mắt, vái lấy vái để:
— Trời đất ơi, ông ơi... ông cứu cháu tôi rồi! Cảm ơn, cảm ơn ông lắm!
Kỳ Dư cười xòa, đỡ bà đứng lên:
— Đứa nhỏ có vẻ bị động kinh nhẹ, nên đưa đi khám thường xuyên. Còn giờ, cụ nhớ giữ ấm, bữa ăn đừng để thiếu muối quá nhiều, kẻo hạ điện giải thì dễ phát nữa.
Tô Nhược Nam nãy giờ đứng sau quan sát, đôi mắt tròn xoe. Khi hai người quay lại tiếp tục đi, nàng không nén được, cất giọng:
— Kỳ Dư... huynh học y thuật ở đâu ra mà kỳ lạ vậy?
— À... ta học từ mấy cuốn sách cũ, toàn những thứ... khó giải thích. Cứ coi là trời cho đi.
— Trời mà cho ai được vậy? Mà còn vụ "điện giải" là gì? Nghe cứ như… ma thuật.
— Hễ nàng muốn học, ta kể nàng nghe cả ngày không hết!
Kỳ Dư bật cười. Trong lúc vô tình quay đầu nhìn Tô Nhược Nam, hắn chợt thấy nàng đang nhìn mình, môi hé mở như định nói gì đó, đôi má lại đỏ ửng.
Một cơn gió mạnh bất ngờ thổi tới. Vạt áo của Tô Nhược Nam bay loà xoà trước mặt. Kỳ Dư theo phản xạ, nắm lấy cánh tay nàng kéo sát vào lề đường tránh xe bò đi qua.
Khoảnh khắc ấy, tay Kỳ Dư vẫn nắm nhẹ nơi khuỷu tay nàng. Tô Nhược Nam bất giác ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt hắn đang nhìn mình. Đôi mắt ấy vừa kiên định, vừa... kỳ lạ đến lạ lùng.
Tim nàng chợt đập nhanh. Nàng quay đi ngay, nhưng tiếng đập ấy không chịu dịu xuống.
“Chỉ là tay áo bị gió thổi... sao tim lại loạn như vậy chứ?” nàng lẩm bẩm trong đầu, cố giấu đi nụ cười thoáng qua trên khoé môi.
Tiểu Lộc đi giữa hai người lớn, tung tăng như con sóc nhỏ. Thỉnh thoảng, thằng bé liếc trộm nhìn Kỳ Dư rồi lại nhìn sang Tô Nhược Nam, như đang tính toán gì đó.
Vừa đi được một đoạn, Tiểu Lộc chợt cười khúc khích:
— Nè anh Dư, nãy anh nắm tay Cô Tô mạnh tay lắm nghen! Mà sao Cô Tô đỏ mặt dữ vậy trời?
Tô Nhược Nam đang bước bên cạnh liền khựng chân, quay phắt sang lườm thằng nhỏ. Mặt nàng hơi đỏ lên, ánh mắt dao sắc nhưng không giấu được chút ngượng ngùng.
— Con nít lo chuyện người lớn dữ hen?
— Ủa, đâu có! Em thấy rõ ràng mà! Cô Tô như... như mắc cỡ á!
Tiểu Lộc phì cười, hai mắt sáng rỡ như vừa khám phá một điều hệ trọng trong thiên hạ. Kỳ Dư cũng chỉ biết gãi đầu, cười gượng. Chưa kịp nói gì, đã nghe giọng Tô Nhược Nam dịu xuống, nhưng hơi lạ lạ:
— Rảnh quá ha? Mai ta cho quét hết ba cái sân Y Quán cho bớt ba hoa.
Tiểu Lộc liền xụ mặt xuống, ậm ừ:
— Dạ... biết rồi. Không dám nữa...
Nhưng khi Tô Nhược Nam vừa quay đi, thằng nhỏ lại nháy mắt với Kỳ Dư, vẻ tinh quái đầy ẩn ý. Kỳ Dư chỉ biết lắc đầu.
Ba người tiếp tục đi dưới nắng mai, từng bước nhẹ như gió đầu ngày. Trong lòng mỗi người đều mang một cảm xúc khác nhau, mà có lẽ chỉ riêng ánh mặt trời là thấy hết.
Tiểu Lộc lăng xăng chạy phía trước, lúc thì nhặt đá, lúc thì hỏi han chuyện trời trăng. Tô Nhược Nam bước chậm lại, vẫn còn chút bối rối vương trên khóe môi. Kỳ Dư đi kế bên, tay lơ đãng chạm vào chuôi dao gài nơi thắt lưng, như có điều gì khiến hắn chưa thể an lòng.
Vừa về đến cổng Y Quán, một người hầu chạy tới, mặt mày tái mét:
— Thầy Kỳ! Cô Tô! Ở xưởng... xưởng thuốc nổ... có chuyện rồi!
Kỳ Dư lập tức đổi sắc mặt. Hắn phóng người lên phía trước, giọng dứt khoát:
— Xảy ra chuyện gì?
— Có tiếng nổ lớn… Một người bị thương nặng! Kho thuốc… hình như có ai đó đã động tay vào!
Kỳ Dư không hỏi thêm. Hắn lao như tên bắn về phía xưởng. Tiểu Lộc và Tô Nhược Nam cũng chạy theo sau.
Khi đến nơi, cảnh tượng hiện ra khiến tim Kỳ Dư trĩu nặng: cửa xưởng bị bật tung, khói xám còn lơ lửng trong không khí. Một người thợ trẻ nằm bất động giữa nền đất, mặt mũi loang máu, những công cụ chế tạo bị hất tung. Một thùng thuốc nổ bị kéo lệch khỏi vị trí ban đầu.
Bên vách có dấu giày lạ in trên nền đất ướt. Không ai trong thôn đi đôi giày như thế.
Kỳ Dư bước chậm vào giữa kho, ánh mắt sắc như dao. Gió thổi qua tàn tro, khiến mọi thứ im lặng đến nghẹt thở.
Hắn cúi xuống, đưa tay vạch lớp đất, rồi nhíu mày. Một mảnh vải đen nhỏ, dính muội khói, nằm khuất bên thùng thuốc.
Tô Nhược Nam đứng sau lưng, cũng đã thấy. Nàng khẽ lên tiếng, giọng trầm xuống:
— Không phải tai nạn… Có kẻ phá hoại.
Kỳ Dư đứng thẳng dậy, nắm chặt mảnh vải trong tay. Gió bỗng nổi lên từng cơn, thổi tung mớ bụi mù trong lòng hắn. Gương mặt hắn dần trở nên lạnh hơn bao giờ hết.
Ai đó… đang muốn nhắm vào thứ hắn vừa tạo ra.
Và lần này, có thể không chỉ là thổ phỉ.