Phòng của tôi nằm ở cuối hành lang, một nơi tôi luôn coi là lãnh địa cá nhân, là nơi sự yên tĩnh ngự trị sau những giờ làm việc căng thẳng. Nhưng hôm nay, sự yên tĩnh đó đã bị phá vỡ một cách dễ thương và nguy hiểm.
Linh, đứa em họ (hoặc em nuôi, tùy bạn chọn) mà tôi chưa gặp từ khi con bé còn bé xíu, đã chuyển đến ở. Mười tám tuổi, vừa tốt nghiệp cấp ba, cô bé mang theo một chiếc vali màu hồng nhạt và nụ cười rạng rỡ đến mức khiến mọi căng thẳng trong nhà tan biến.
"Anh Hoàng, phòng này là của em ạ?"
Giọng nói của Linh, trong veo và có chút nũng nịu, vang lên từ cửa phòng kế bên. Tôi đang cố gắng giả vờ tập trung vào màn hình máy tính, nhưng toàn bộ giác quan của tôi lại dán chặt vào bức tường mỏng ngăn cách hai căn phòng.
"Ừ, đúng rồi. Em cứ thoải mái sắp xếp đi. Cần gì thì gọi anh." Tôi trả lời gọn lỏn, cố gắng giữ giọng điệu chín chắn và khách sáo nhất có thể.
Nhưng Linh không phải là người dễ dàng chấp nhận sự lạnh nhạt đó.
"Anh Hoàng ơi!"
Cánh cửa phòng tôi gõ nhẹ, chỉ cách nhau vài bước chân. Linh đứng đó, mái tóc dài hơi rối, trên tay là một hộp carton to. Vẻ mặt cô bé ngơ ngác như một chú mèo con bị lạc.
"Anh giúp em dán cái poster này lên tường được không? Em cao không tới."
Tôi thở dài, tắt máy tính. Nhiệm vụ giữ khoảng cách của tôi đã chính thức thất bại ngay trong giờ đầu tiên.
Tôi bước vào phòng Linh. Căn phòng cũ kỹ của mẹ tôi giờ đã biến thành một thiên đường nữ tính với ga trải giường màu kem và những đồ trang trí nhỏ xinh. Mùi hương của vani và phấn hoa lan tỏa, đánh thẳng vào khứu giác của tôi, một mùi hương hoàn toàn khác biệt so với không khí khô khan trong phòng tôi.
Linh đưa cho tôi một tấm poster in hình một chú gấu bông khổng lồ đang ôm một cành hoa. Hoàn toàn ngây thơ.
Tôi đứng trên ghế, cố gắng dán nó lên vị trí cân đối. Linh đứng ngay dưới, tay cô bé giữ chặt chiếc ghế.
"Cẩn thận nhé, anh. Đừng để bị ngã."
Khoảng cách quá gần. Tôi có thể nhìn thấy rõ từng sợi tóc tơ trên gáy Linh, và cảm nhận được hơi ấm từ cô bé phả lên bắp chân mình. Cảm giác căng thẳng bắt đầu dâng lên trong lồng ngực. Không phải sợ ngã, mà là sợ bị... lay động.
Khi tôi bước xuống, tôi vô tình lướt qua vai Linh. Chỉ là một cái chạm nhẹ qua lớp áo cotton mỏng, nhưng da thịt tôi như bị bỏng rát.
"Cảm ơn anh Hoàng!" Linh cười toe toét, đôi mắt cô bé trong veo và không hề chứa đựng bất kỳ ý niệm nào về sự căng thẳng mà tôi đang phải chịu đựng.
"Không có gì," tôi lẩm bẩm, vội vã quay trở lại phòng mình.
Nhưng kể từ giây phút đó, mọi thứ đều thay đổi.
Sự Vô Ý Nguy Hiểm Của Ngây Thơ
Buổi tối, tôi quyết định đi tắm. Khi tôi bước ra khỏi phòng tắm, chỉ quấn một chiếc khăn ngang eo, tôi đứng khựng lại.
Linh đang đứng đó, ở cửa bếp, tay cầm cốc sữa nóng. Cô bé không hề biết tôi vừa ra. Khi quay lại, nhìn thấy tôi, cốc sữa trên tay cô bé suýt rơi.
Đôi mắt Linh mở to, tròn xoe. Cô bé không hề quay đi như lẽ ra phải thế, mà cứ nhìn chằm chằm vào tôi trong một khoảnh khắc kéo dài như vô tận. Tôi cảm thấy lúng túng, không phải vì xấu hổ, mà vì ánh mắt đó.
Nó không phải là ánh mắt của một cô em gái thấy anh trai. Đó là ánh mắt của một người đang khám phá, của một sự tò mò mãnh liệt về điều cấm kỵ.
"Anh... anh quên... áo à?" Linh lắp bắp, giọng nói như bị kẹt lại trong cổ họng. Má cô bé bắt đầu ửng hồng.
Tôi vội vàng quay người lại. "Anh quên lấy áo. Em... Em không cần phải nhìn đâu."
"Dạ..."
Tôi nghe tiếng bước chân Linh vội vã chạy vào phòng cô bé. Tim tôi đập thình thịch. Đó là lần đầu tiên tôi cảm thấy cơ thể mình phản ứng một cách rõ rệt trước sự hiện diện của Linh, và tôi ghét điều đó.
Tôi tự nhủ: "Cô bé là em gái mình. Phải giữ vững giới hạn."
Nhưng đêm đó, khi tôi nằm trên giường, tiếng động từ căn phòng kế bên cứ bủa vây lấy tôi.
Tiếng cửa tủ mở ra, đóng vào.
Tiếng Linh khẽ hát một đoạn nhạc.
Rồi cuối cùng, tiếng Linh trở mình trên giường.
Tôi gần như có thể hình dung ra cô bé đang ngủ, mái tóc xõa trên gối, bộ đồ ngủ mềm mại ôm lấy cơ thể đang lớn.
Đột nhiên, mọi sự tập trung của tôi dồn vào vách tường mỏng manh đó. Tôi cố gắng hít thở thật đều, nhưng mọi tiếng động nhỏ nhất từ phòng Linh đều trở nên quá to, quá rõ ràng.
Vào khoảng nửa đêm, tôi nghe thấy tiếng Linh ho khan vài cái, rồi một tiếng thở dài nhẹ nhàng. Ngay sau đó là sự im lặng.
Nhưng tôi không thể ngủ. Tôi nằm đó, căng thẳng như một sợi dây đàn, chờ đợi một tiếng động khác, một tiếng thở dài khác.
Tôi nhận ra, căn phòng kế bên không chỉ là một không gian vật lý, nó đã trở thành một giới hạn vô hình đang thách thức sự chín chắn và lý trí của tôi.
Sự ngây thơ của Linh đã tạo ra một chiếc hộp Pandora cảm xúc, và cô bé thậm chí không biết mình đang cầm chìa khóa. Còn tôi, tôi đã bắt đầu cảm thấy mình là kẻ tồi tệ nhất trên đời này.
Tác giả có thể tiếp tục bằng việc miêu tả một cơn ác mộng ngắn của nhân vật anh, kết thúc bằng việc anh bật dậy và nhìn chằm chằm vào bức tường ngăn cách, khao khát và đấu tranh.