cô em gái ngây thơ

Chương 2: Ly Trà Quá Nóng và Vị Ngọt Trên Đầu Lưỡi


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, tôi thức dậy với cảm giác mệt mỏi và tội lỗi. Gần như suốt đêm tôi đã lắng nghe hơi thở của Linh qua bức tường, cố gắng thuyết phục bản thân rằng cảm xúc tối qua chỉ là do thiếu ngủ.

Tôi bước ra khỏi phòng, quyết tâm tạo ra một vỏ bọc bình thường và anh em tuyệt đối.

Linh đang ở trong bếp. Cô bé mặc một chiếc áo phông rộng của tôi (có lẽ đã lấy nhầm khi giặt chung) và chiếc quần short denim cũ. Chiếc áo quá khổ càng làm nổi bật sự mong manh và non nớt của cô bé.

"Chào buổi sáng, Anh Hoàng!" Linh cười, nụ cười đó tươi tắn đến mức làm tôi phải nhíu mày.

"Chào em. Sao em mặc áo của anh?" Tôi hỏi, cố giữ giọng bình thường.

"À, cái này ạ? Em thấy nó mềm lắm nên lấy mặc tạm ạ. Anh có phiền không?" Linh nghiêng đầu, đôi mắt long lanh không hề chứa sự e dè, chỉ có sự tự nhiên vô hại.

"Không, không sao." Tôi quay đi, cảm thấy nóng bừng. Cái áo này vừa được cô bé mặc, và giờ nó trở thành một vật phẩm mang theo hơi ấm của Linh. Nó càng làm khoảng cách giữa chúng tôi trở nên ảo mờ.

Sự Vụng Về Đáng Yêu (Và Nguy Hiểm)

Linh quyết định "chăm sóc" tôi. Cô bé biết tôi thích trà thảo mộc nóng sau khi thức dậy.

"Em pha cho anh một ly trà gừng nhé. Em thấy anh có vẻ không ngủ được." Linh hăm hở nói, nhưng sự vụng về của cô bé lại là chất xúc tác hoàn hảo cho mọi rắc rối.

Trong lúc khuấy, Linh không may làm cốc trà bị đổ ra ngoài, một phần lớn đổ lên bàn tay đang đặt trên quầy bếp của tôi.

"Ôi! Em xin lỗi, Anh Hoàng!"

Trà nóng rát buốt. Tôi rụt tay lại, theo phản xạ muốn tránh xa. Nhưng Linh nhanh hơn. Cô bé lập tức nắm lấy bàn tay tôi, hoảng hốt, và kéo tôi đến bồn rửa.

Cảm giác mềm mại và mát lạnh từ bàn tay Linh truyền đến, hoàn toàn đối lập với cơn nóng rát. Linh vội vàng mở vòi nước lạnh, đặt tay tôi vào dòng nước.

Tôi đứng đó, bất động. Cái chạm tay này kéo dài hơn mức cần thiết. Tôi nhìn xuống, thấy mái tóc Linh gần như chạm vào cổ tay tôi.

"Đau lắm không anh?" Linh hỏi, giọng cô bé rưng rưng vì lo lắng, đôi mắt ngây thơ nhìn thẳng vào vết đỏ trên da tôi.

Sự lo lắng chân thật đó làm tan chảy một phần rào chắn trong tôi, nhưng đồng thời, cảm giác da thịt kề nhau trong không gian chật hẹp của bếp lại khiến lý trí tôi kêu gào.

"Không sao đâu, Linh. Anh không sao. Em buông tay anh ra được rồi." Tôi cố gắng rút tay lại một cách nhẹ nhàng nhất.

Linh buông ra, nhưng cô bé vẫn chưa yên tâm. Cô bé đi lấy hộp cứu thương.

"Để em thoa thuốc mỡ cho anh nhé. Anh giơ tay lên đi."

Linh ngồi lên chiếc ghế đẩu, khiến vị trí của cô bé ngang tầm với cánh tay tôi. Cô bé cẩn thận bóp một chút thuốc mỡ lên đầu ngón tay, rồi nhẹ nhàng xoa lên vết bỏng.

Khoảnh khắc đó, tôi chỉ tập trung vào đầu ngón tay thon dài của Linh đang lướt nhẹ trên da mình. Mọi giác quan dường như phóng đại: mùi thơm của kem thuốc mỡ, hơi ấm từ bàn tay Linh, và cảm giác xoa dịu mềm mại.

Linh ngẩng đầu lên, ánh mắt lo lắng chạm thẳng vào mắt tôi.

"Anh Hoàng, anh cứ nhìn em làm em lo thêm đấy. Có phải đau lắm không?"

Tôi lắc đầu, cổ họng nghẹn lại. "Không... Không phải. Chỉ là... Anh hơi mệt thôi."

Đau đớn thể xác đã biến mất, thay vào đó là một loại cảm giác nhức nhối khác, âm ỉ và khó gọi tên. Cảm giác này không phải do vết bỏng, mà do sự gần gũi không nên có này.

Vị Ngọt Không Cần Gọi Tên

Sau khi xong xuôi, tôi cố gắng lấy lại không khí "anh em" bằng cách hỏi về việc học tập của Linh.

Linh lại tiếp tục sự vụng về của mình. Cô bé tự tay làm một chiếc bánh mì kẹp bơ đậu phộng và mứt dâu cho tôi.

"Anh thử cái này đi. Em làm bằng cả tấm lòng đấy!"

Linh cười rạng rỡ, chiếc bánh kẹp được cô bé cắt đôi không đều. Cô bé đưa nửa chiếc bánh kẹp về phía tôi, nhưng ngay lúc đó, một giọt mứt dâu đỏ tươi, ngọt ngào, rơi ra, dính ngay khóe môi tôi.

Trước khi tôi kịp với tay lau, Linh đã làm một hành động hoàn toàn bản năng và ngây thơ—cô bé chồm tới, dùng đầu ngón tay cái nhẹ nhàng quẹt đi giọt mứt dâu.

"Bẩn hết rồi, anh Hoàng!"

Khoảnh khắc đó đóng băng. Ngón tay cái của Linh, vẫn còn dính vị ngọt của mứt dâu, lướt qua môi tôi. Tôi cảm nhận được hơi ẩm và vị ngọt đó. Gần như tôi đã nín thở.

Linh rút tay lại, cho ngón tay có dính mứt dâu vào miệng mình một cách tự nhiên.

Hành động đó, vô cùng vô tư, lại khiến toàn bộ máu huyết trong người tôi sôi lên. Đó là một cử chỉ quá đỗi thân mật và gợi cảm, nhưng lại được thực hiện bởi một cô bé không hề ý thức được sức nặng của nó.

Vị ngọt của mứt dâu trên đầu lưỡi Linh, và vị ngọt sót lại trên môi tôi, trở thành một bí mật không lời giữa hai chúng tôi.

"Ngon không anh? Bơ đậu phộng và mứt dâu là tuyệt nhất!" Linh hỏi, ánh mắt vẫn trong veo, không hề nhận ra sự tàn phá cảm xúc mà cô bé vừa gây ra.

Tôi chỉ gật đầu, không thể nói nên lời.

Tôi nhận ra, giới hạn vô hình tôi cố gắng dựng lên đã không còn là bức tường nữa. Nó chỉ là một tấm kính mỏng, và Linh, bằng sự ngây thơ của mình, đang vô tình chạm và xoa lên nó, khiến nó mong manh đến mức có thể vỡ tan bất cứ lúc nào.

Tác giả có thể kết thúc chương bằng việc người anh lén nhìn cô em gái qua khe cửa phòng, hoặc một hành động nhỏ thể hiện sự đấu tranh, như việc anh vô tình nắm chặt chiếc cốc trà sau khi Linh đã đi ra ngoài, để lại một vết đỏ hằn trên tay.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×