cô em gái ngây thơ

Chương 7: Bức Tường Lạnh Giá và Nước Mắt Nửa Đêm


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cơn sốt của tôi hạ dần vào sáng hôm sau, nhưng cơn sốt lương tâm thì không.

Tôi cảm thấy ghê tởm chính mình. Những khoảnh khắc mềm mại và thân mật khi Linh chăm sóc đã phơi bày sự yếu đuối và những ham muốn cấm kỵ mà tôi đã cố gắng chôn vùi. Tôi đã không chỉ là một người anh. Tôi là một kẻ phản bội niềm tin ngây thơ của Linh.

Sự Xa Lánh Rõ Ràng

Ngày hôm đó, tôi tự nhốt mình trong phòng, làm việc từ xa và đóng chặt cửa. Tôi cố tình né tránh mọi sự tiếp xúc.

Khi Linh gõ cửa mang đồ ăn trưa, tôi không mở. Tôi nói vọng ra, giọng lạnh lùng nhất có thể.

"Cứ để đó đi Linh. Anh bận rồi. Em không cần phải lo cho anh nữa. Anh khỏe rồi."

Có một sự im lặng dài bên ngoài cánh cửa. Tôi biết Linh đang đứng đó. Cô bé đang bị tổn thương.

"Nhưng... anh vẫn còn yếu mà..." Giọng Linh nhỏ xíu, mang theo sự hụt hẫng rõ rệt.

"Anh nói anh khỏe rồi!" Tôi cắt lời cô bé, giọng nói cụt ngủn và thô lỗ hơn tôi dự định.

Tôi nghe tiếng bước chân Linh rụt rè rời đi. Khoảng cách vật lý đã được thiết lập, nhưng nỗi đau của Linh thì lại đè nặng lên tôi.

Những Câu Hỏi Đau Lòng

Buổi tối, tôi buộc phải ra khỏi phòng để ăn tối. Linh đã chuẩn bị sẵn bữa ăn trên bàn. Cô bé cũng ngồi xuống, nhưng không khí giữa chúng tôi lạnh lẽo như băng.

Linh cố gắng phá vỡ sự im lặng.

"Hôm nay, anh không ra ngoài làm em buồn lắm. Em tưởng anh vẫn chưa hết giận em vì vụ trà nóng..."

"Không ai giận em cả." Tôi nói, tránh ánh mắt cô bé. "Anh chỉ là bận việc thôi. Em đừng nghĩ linh tinh."

"Nhưng hôm qua anh đâu có thế. Hôm qua anh còn để em..." Linh dừng lại, giọng cô bé nghẹn lại. Cô bé đang ám chỉ việc tôi để cô bé chăm sóc thân mật.

Tôi ngay lập tức phản ứng thái quá.

"Hôm qua là vì anh ốm. Còn bây giờ, em phải hiểu giới hạn của mình Linh. Anh là anh, em là em. Em đã lớn rồi. Em phải tự chăm sóc mình, không thể cứ dựa dẫm vào anh như thế nữa."

Tôi cố tình dùng những từ ngữ nghiêm khắc và xa cách.

Đôi mắt Linh mở to, không tin vào tai mình. Sự trong veo đó bị bao phủ bởi một tầng sương mù của sự đau lòng.

"Giới hạn?" Linh hỏi, giọng cô bé run rẩy. "Ý anh là... không được lại gần anh nữa ạ? Không được nói chuyện riêng với anh nữa ạ?"

"Không phải là không nói chuyện," tôi nói, cảm thấy khó chịu với chính sự tàn nhẫn của mình. "Chỉ là... em cần phải trưởng thành hơn. Anh có cuộc sống của anh, em có cuộc sống của em. Em phải nhớ điều đó."

Nước Mắt Nửa Đêm

Linh đứng bật dậy, chiếc ghế va vào bàn tạo ra tiếng động chói tai. Gương mặt cô bé trắng bệch vì sốc và tổn thương.

"Em hiểu rồi. Em xin lỗi vì đã làm phiền anh."

Linh chạy thẳng lên phòng. Tôi ngồi đó, nhìn chằm chằm vào chiếc ghế trống. Tôi đã thành công. Tôi đã dựng lên bức tường, nhưng cái giá phải trả là sự tan vỡ trong ánh mắt cô bé.

Khoảng nửa đêm, tôi không thể ngủ. Tôi nằm lắng nghe, chờ đợi.

Và rồi, tôi nghe thấy.

Không phải tiếng thở dài hay tiếng trở mình quen thuộc, mà là tiếng khóc nức nở bị kìm nén. Tiếng khóc nhỏ xíu, nhưng bị khuếch đại bởi sự im lặng của đêm và bức tường mỏng manh.

Linh đang khóc. Cô bé đang khóc vì sự từ chối và xa lánh của tôi.

Tiếng khóc đó, đau đớn và vô vọng, như những mũi kim đâm vào lương tâm tôi. Tôi muốn đứng dậy, muốn chạy đến, ôm lấy cô bé và nói rằng tôi không có ý đó. Rằng tôi chỉ đang sợ hãi chính mình.

Nhưng tôi không thể. Tôi buộc phải giữ chặt mình trên giường, tay nắm chặt chăn, để tiếng khóc đó trừng phạt tôi.

"Anh là anh... Em là em..." Tôi lặp lại lời nói đó như một câu thần chú, cố gắng củng cố lại bức tường đang lung lay.

Trong bóng tối, tôi thầm hứa với Linh, và với chính mình: Tôi sẽ giữ giới hạn này, dù nó khiến tôi đau đớn thế nào đi chăng nữa.

Nhưng tiếng khóc của Linh cứ tiếp tục, và tôi nhận ra rằng, việc cố gắng xa lánh lại là hành động thân mật nhất từ trước đến nay, vì nó đã phơi bày sự sở hữu và tổn thương sâu sắc của cô bé.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×