Sau bữa tối với Minh, sự thân mật giữa tôi và Linh lại quay trở lại, nhưng giờ đây nó nặng nề hơn, chất chứa sự ám ảnh và sở hữu không lời.
Sự căng thẳng tích tụ khiến tôi suy sụp. Sáng hôm sau, tôi thức dậy với cơn sốt nhẹ. Đầu óc quay cuồng, cơ thể rã rời. Tôi quyết định nghỉ làm.
Sự Chiếm Hữu Tối Thượng
Khoảng trưa, Linh mở cửa phòng tôi. Cô bé thấy tôi nằm co ro dưới chăn, mặt đỏ bừng. Sự hoảng hốt ngay lập tức thay thế sự ngây thơ trên khuôn mặt cô bé.
"Anh Hoàng! Anh bị sốt rồi!"
Linh chạy lại, đặt tay lên trán tôi. Lòng bàn tay cô bé mát lạnh và mềm mại là sự tương phản hoàn hảo với cái nóng rực của da tôi.
"Không sao đâu, chỉ là sốt nhẹ thôi. Anh sẽ ngủ một lát." Tôi cố gắng nói, nhưng giọng nói khản đặc.
Linh hoàn toàn bỏ qua lời tôi. Cô bé chạy xuống bếp, lấy thuốc, cháo, và một chậu nước ấm. Cô bé trở lại phòng tôi với một sự quyết tâm đáng sợ.
"Anh dậy ăn cháo đi. Anh phải uống thuốc."
Linh ngồi ngay mép giường, đưa thìa cháo lên. Tôi quá yếu để phản đối. Tôi mở miệng, ăn từng thìa cháo mà cô bé đút. Hành động này quá thân mật, quá nuông chiều, nhưng tôi không có đủ sức lực để chống lại sự chăm sóc độc quyền này.
"Em... em không cần phải làm thế đâu. Anh có thể tự ăn."
"Không được. Anh đang ốm. Anh phải ngoan ngoãn nghe lời em." Linh nói, với một giọng điệu nghiêm túc và trưởng thành hơn so với tuổi của cô bé. Ánh mắt cô bé đầy lo lắng, và tôi thấy mình gần như đầu hàng trước sự chiếm hữu đó.
Chiếc Khăn Ấm và Cơ Thể Trần
Sau khi uống thuốc, tôi cảm thấy cơn sốt tệ hơn. Cơ thể tôi bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
"Anh nóng quá. Em phải lau người cho anh." Linh kiên quyết.
"Không! Không cần đâu, Linh. Anh tự làm được." Tôi cố gắng đứng dậy.
"Anh không tự làm được đâu!" Linh giữ chặt tôi lại, cô bé giận dỗi. "Anh đang run. Anh cứ nằm im đi, em sẽ quay mặt đi mà."
Nhưng Linh không quay mặt đi.
Tôi gần như không còn sức để tranh cãi. Linh kéo chăn ra, cởi chiếc áo sơ mi mỏng của tôi (loại áo tôi thường mặc ở nhà).
Khoảnh khắc đó, tôi chỉ còn mặc chiếc quần short. Linh cầm chiếc khăn ấm, bắt đầu lau nhẹ trên ngực tôi.
Sự mềm mại và ấm áp của chiếc khăn, đi kèm với sự nhẹ nhàng và tinh tế của ngón tay Linh khi cô bé di chuyển chiếc khăn, khiến tôi hít sâu một hơi.
Tôi nhắm mắt lại. Tôi biết tôi không thể nhìn thẳng vào Linh.
Nhưng rồi, một hành động vô thức và nguy hiểm xảy ra.
Trong lúc lau người cho tôi, tay Linh vô tình lướt qua vùng bụng, chạm vào mép quần short của tôi.
Cái chạm vô ý đó khiến tôi giật nảy mình.
"Anh Hoàng? Anh sao thế?" Linh hỏi, hoảng hốt. Đôi mắt cô bé mở to, nhìn thẳng vào mặt tôi.
"Không... Không sao. Chỉ là hơi nhột thôi." Tôi nói dối.
Nhưng tôi biết, sự phản ứng cơ thể của tôi gần như đã tố cáo mọi thứ.
Linh vẫn không nhận ra. Cô bé tiếp tục lau người, và lần này, cô bé tập trung hơn, nhưng cô bé cúi sát người xuống. Mái tóc Linh lại lướt qua lồng ngực tôi, và tôi cảm nhận được hơi thở ấm áp của cô bé.
Cảm giác da thịt trần tiếp xúc với sự chăm sóc của cô em gái ngây thơ khiến toàn bộ lý trí tôi tan chảy.
Khoảnh Khắc Gần Gũi Đáng Sợ Nhất
Sau khi lau người xong, Linh đắp lại chăn cho tôi. Cô bé ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy bàn tay tôi, áp vào má mình.
"Anh Hoàng, anh hứa với em, anh phải nhanh khỏi bệnh nhé. Em không muốn anh ốm đâu." Linh thì thầm, giọng nói chứa đầy sự phụ thuộc và yêu thương.
Tôi mở mắt ra, nhìn vào khuôn mặt Linh. Cô bé ở quá gần, quá thuần khiết, nhưng lại đang khơi gợi những cảm xúc quá cấm kỵ.
"Anh hứa." Tôi khẽ nói.
Trong khoảnh khắc đó, tôi quên rằng tôi là anh trai, tôi quên rằng cô bé là em gái. Tôi chỉ nhìn thấy một người phụ nữ trẻ, đẹp, đang hoàn toàn tin tưởng và dựa dẫm vào tôi.
Cảm xúc khao khát không lời đã trở nên áp đảo.
Tôi hơi nhúc nhích tay, nhưng Linh vẫn giữ chặt tay tôi ở má cô bé.
Tôi cảm nhận được nhịp đập ở cổ tay mình, và sự mềm mại của làn da Linh.
Nếu không phải đang bị ốm, nếu không phải sự lý trí cuối cùng vẫn còn sót lại, tôi biết mình đã không thể kiềm chế được nữa. Sự ngây thơ của Linh đã đưa tôi đến bờ vực thẳm.
Tôi chỉ biết cầu nguyện cho cơn sốt này nhanh chóng qua đi, để tôi có thể trở lại với vỏ bọc an toàn của một người anh. Nhưng tôi biết, sau ngày hôm nay, bí mật này đã không thể chôn giấu được nữa.