Một tuần sau, Hạ Mẫn chính thức khai trương cửa hàng thời trang nhỏ của mình. Cô quyết định tổ chức một buổi tiệc nhỏ vào tối thứ Bảy. Cô cố ý gửi thiệp mời đến nhà Lâm Duy, chỉ ghi vỏn vẹn hai chữ: “Đến xem.”
Lâm Duy đã thề với lòng sẽ không đến. Anh dành cả buổi chiều thứ Bảy để làm việc, cố gắng chôn vùi sự bứt rứt dưới những bản vẽ kỹ thuật khô khan. Anh ghét sự ồn ào, sự phô trương và sự hỗn loạn của thế giới thời trang mà cô đang đại diện.
Nhưng khi kim đồng hồ chỉ tám giờ tối, anh thấy mình đứng trước cửa hàng của cô.
Đó là một không gian độc đáo. Ánh sáng vàng dịu dàng, những bức tường màu xanh ngọc bích sâu thẳm, và những chiếc váy được trưng bày như những tác phẩm điêu khắc. Nó không hề ồn ào hay phô trương như anh tưởng. Nó có một vẻ đẹp quyến rũ, tinh tế, đậm chất Hạ Mẫn.
"Thấy chưa, Kiến trúc sư Lâm? Không phải mọi thứ tôi làm đều là sự hỗn loạn vô nghĩa." Hạ Mẫn bước tới, mặc một chiếc váy lụa đen đơn giản nhưng ôm sát, khiến mọi ánh mắt đổ dồn về cô.
"Thiết kế nội thất khá tệ," anh buông lời nhận xét đầu tiên, nhưng giọng anh không còn sự lạnh lùng tuyệt đối, mà mang theo một sự căng thẳng lạ lùng.
"Ồ, cảm ơn. Nhưng tôi tự làm đấy. Và nó hợp với tôi, đúng không?" Cô cười, ánh mắt cô như thách thức anh.
"Nó... ổn." Anh nói, sự kìm nén trong anh đang đạt đến giới hạn. Không gian này quá gần gũi, quá riêng tư, và cô đang quá quyến rũ.
Một nhân viên phục vụ đi ngang qua, Lâm Duy vội vàng lấy một ly rượu vang trắng. Anh cần một thứ gì đó lạnh để giữ bình tĩnh.
"Anh không thích rượu vang trắng," Hạ Mẫn nhận xét. "Anh chỉ uống Cabernet Sauvignon thôi."
"Tôi phải thích nghi với môi trường mới. Tôi không muốn phá hỏng sự 'nghệ thuật' của cô bằng một ly rượu quá đậm đặc."
"Vậy sao? Tôi lại thấy sự 'đậm đặc' của anh hợp với nơi này đấy." Cô tiến lại gần, gần đến mức anh có thể ngửi thấy hương thơm từ tóc cô. "Nó tạo ra sự tương phản. Giống như... chúng ta."
Cô dẫn anh đến góc trưng bày, nơi có một chiếc váy dạ hội màu đỏ thẫm được đặt dưới ánh đèn spotlight.
"Đây là tác phẩm tâm huyết nhất của tôi. Váy 'Dục vọng cấm kỵ'," cô nói, quay sang anh.
"Dục vọng cấm kỵ?" Anh lặp lại, giọng anh khàn đi. Từ ngữ đó như một nhát dao đâm thẳng vào sự kìm nén của anh.
"Đúng vậy," cô nói, tay cô nhẹ nhàng vuốt ve chất liệu lụa. "Nó được may từ sự khao khát bị cấm đoán. Anh có thấy nó gọi mời không?"
Anh nhìn chiếc váy. Màu đỏ thẫm, rực lửa, cuốn hút đến chết người. Nhưng anh không nhìn chiếc váy. Anh nhìn cô. Ánh mắt anh lướt qua đường cong ẩn hiện dưới lớp lụa đen của cô, và anh hiểu rằng cô đang nói về chính mình, không phải chiếc váy.
"Nó quá hỗn loạn," anh cố gắng giữ vững lập trường. "Màu sắc mạnh mẽ, đường cắt xẻ quá táo bạo."
"Thật tiếc," cô nói, hơi thở cô chạm vào tai anh. "Tôi tưởng anh đã tìm kiếm sự hỗn loạn của tôi."
Lâm Duy cảm thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng. Anh nắm chặt ly rượu trong tay. Anh muốn đẩy cô ra, nhưng chân anh lại đứng yên như bị đóng đinh.
"Hạ Mẫn, đừng đùa giỡn với lửa," anh cảnh cáo.
"Tôi không đùa. Anh mới là người sợ hãi. Anh sợ thừa nhận rằng anh khao khát sự hỗn loạn này, khao khát tôi."
Đột nhiên, cô nhón chân lên, đưa tay lên tháo nút thắt lỏng lẻo ở cổ áo sơ mi của anh. Đó là một hành động bất ngờ, vô cùng thân mật và táo bạo giữa đám đông.
"Anh quá cứng nhắc. Hãy thở đi, Lâm Duy," cô thì thầm. Đầu ngón tay cô lướt nhẹ qua da thịt ấm nóng ở cổ anh.
Lâm Duy đứng yên như bị đóng băng. Cú chạm đó là giọt nước tràn ly. Toàn bộ lý trí, sự kiềm chế của anh đang tan chảy dưới sự khiêu khích trần trụi này.
Anh nhanh chóng nắm lấy cổ tay cô, không hề nhẹ nhàng, và kéo cô về phía cánh cửa phụ.
"Theo tôi," anh ra lệnh bằng giọng trầm khàn, đầy quyền lực.
Hạ Mẫn biết mình đã thắng. Cô mỉm cười, một nụ cười đầy bí ẩn, và đi theo anh mà không hề phản kháng.
Anh kéo cô vào một căn phòng nhỏ phía sau cửa hàng – phòng thử đồ. Không gian chật hẹp, tối tăm và chỉ có một chiếc gương lớn. Lâm Duy đẩy cô vào, rồi đóng sầm cánh cửa lại. Tiếng "cạch" vang lên như một lời tuyên bố.
Anh đứng chắn trước cửa, chặn mọi lối thoát, hít thở nặng nề. Mùi hoa nhài, gỗ đàn hương và mùi vải mới lấp đầy căn phòng.
"Anh đang làm gì vậy, Kiến trúc sư Lâm?" Cô hỏi, giọng cô vẫn giữ vẻ thách thức.
"Chính cô đang làm gì vậy, Hạ Mẫn?" Anh gằn giọng. "Cô muốn tôi thừa nhận? Được. Tôi thừa nhận. Tôi khao khát sự hỗn loạn của cô. Khao khát cô. Cảm thấy hài lòng chưa?"
Anh bước tới, mỗi bước đi đều mang theo sự giận dữ và khao khát bị dồn nén. Cô lùi lại cho đến khi lưng chạm vào chiếc gương lạnh lẽo.
"Anh không cần phải tức giận," cô nói, nhưng trong giọng cô đã xuất hiện một chút run rẩy.
Anh đặt hai tay lên gương, chắn ngang hai bên đầu cô, giam cô trong khoảng không gian riêng tư, chật hẹp. Mắt anh nhìn sâu vào đôi mắt cô qua tấm gương phản chiếu.
"Tôi tức giận vì cô dám thách thức sự kiềm chế của tôi. Vì cô biết rõ những ranh giới tôi đã đặt ra và cô cứ thế cố tình vượt qua nó." Hơi thở nóng bỏng của anh phả vào thái dương cô.
"Ranh giới là để phá vỡ, Lâm Duy. Và anh cũng muốn điều đó."
Anh cúi thấp đầu xuống, khoảng cách giữa họ chỉ còn là milimet. Cô có thể cảm nhận được hơi ấm, sức mạnh và sự nguy hiểm đang tỏa ra từ cơ thể anh.
"Nếu tôi vượt qua ranh giới đó ngay bây giờ thì sao, Hạ Mẫn?" Anh thì thầm, giọng nói trầm đến mức làm rung động lồng ngực cô.
Hạ Mẫn nhắm mắt lại, cô không còn cười nữa. Sự thách thức đã biến mất, thay vào đó là sự đầu hàng ngọt ngào.
"Thì... anh sẽ phải gánh chịu hậu quả," cô thều thào.
Anh đã không hôn cô. Không phải bây giờ. Anh chỉ dùng môi mình chạm vào gò má cô, áp vào đó một cái chạm cực kỳ nóng bỏng, gần gũi và đầy ẩn ý.
"Tôi không bao giờ làm điều gì mà không có kế hoạch, Hạ Mẫn," anh nói. "Và kế hoạch này... nó cần được thực hiện trong một không gian 'hoàn hảo' hơn."
Anh lùi lại, buông cô ra, nhưng ánh mắt anh vẫn khóa chặt cô, như một lời hứa, một lời đe dọa. Anh quay lưng mở cửa phòng thử đồ và bước ra ngoài, để lại Hạ Mẫn đứng đó, run rẩy, đối diện với hình ảnh cô trong gương.
Cô đưa tay chạm vào gò má, nơi môi anh vừa chạm vào. Môi anh nóng như lửa. Cô biết, anh đã không còn lạnh lùng nữa.
Và đây mới chỉ là khởi đầu.