cô em hàng xóm

Chương 4: LẠNH LÙNG VÀ NÓNG BỎNG


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hậu quả từ nụ hôn không thành trong phòng thử đồ đã khiến mối quan hệ giữa Lâm Duy và Hạ Mẫn rơi vào một trạng thái căng thẳng tột độ. Lâm Duy hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt cô trong suốt ba ngày. Ban công nhà anh lạnh lẽo, không có ly rượu vang nào xuất hiện.

Hạ Mẫn biết anh đang tự trừng phạt mình vì sự mất kiểm soát, và điều đó khiến cô vừa bực mình, vừa cảm thấy bị khiêu khích.

Chiều thứ Tư, Hạ Mẫn đang ở nhà thì chuông cửa reo. Cô mở cửa và thấy Lâm Duy đứng đó. Anh mặc vest chỉnh tề, tóc chải gọn gàng, trông như một bức tường thép vững chắc.

"Tôi có việc cần nói," anh tuyên bố, giọng anh khô khan và lạnh lùng.

"Ồ, Kiến trúc sư Lâm, anh tìm thấy sự hoàn hảo của mình chưa?" cô hỏi, dựa vào khung cửa.

"Cô Mẫn, cô có một bản hợp đồng thiết kế nội thất cho một căn biệt thự ở khu ngoại ô. Tôi chính là kiến trúc sư chịu trách nhiệm chính của dự án đó."

Hạ Mẫn ngạc nhiên. Cô đã đấu thầu dự án này từ lâu nhưng không biết kiến trúc sư là ai. "Vậy sao? Anh định nói gì? Hủy hợp đồng vì chúng ta không ưa nhau à?"

"Ngược lại. Tôi không để chuyện riêng xen vào công việc," anh nói, giọng anh đầy vẻ nghiêm túc. "Chúng ta cần làm việc cùng nhau. Và vì tính chất dự án, chúng ta sẽ phải gặp nhau thường xuyên, thậm chí là trực tiếp làm việc trong không gian đó."

"Anh đang cố làm gì vậy, Lâm Duy? Cố gắng chứng minh rằng anh là một người chuyên nghiệp đến mức có thể phớt lờ tôi?" cô cười mỉa.

"Tôi đang cố gắng xây dựng một ranh giới chuyên nghiệp mới. Cô nên làm quen với nó." Anh chìa ra một tập tài liệu. "Ngày mai, tám giờ sáng. Chúng ta sẽ đến công trường. Đừng đến muộn."

Anh quay lưng bỏ đi mà không đợi câu trả lời. Sự lạnh lùng đó như một gáo nước lạnh tạt vào sự kiêu ngạo của cô.

Sáng hôm sau, Hạ Mẫn có mặt đúng giờ. Cô mặc một chiếc áo blazer màu xám nhạt, quần ống rộng, trông vừa chuyên nghiệp vừa cá tính.

Lâm Duy đã đứng sẵn bên chiếc xe ô tô đen sang trọng.

"Chào buổi sáng," cô nói, cố gắng giữ giọng điệu bình thường.

"Cô đến đúng giờ," anh đáp, không hề nhìn cô. "Lên xe đi."

Suốt quãng đường đi, không khí trong xe tĩnh lặng đến nghẹt thở. Lâm Duy lái xe một cách hoàn hảo, tập trung tuyệt đối.

"Anh không có gì để nói sao? Về buổi tối ở cửa hàng của tôi?" Hạ Mẫn không nhịn được.

"Đó là một sự cố chuyên môn không liên quan," anh nói, không hề quay đầu. "Nó sẽ không lặp lại."

"Không lặp lại? Anh đang tự lừa dối mình đấy, Lâm Duy."

Anh đột ngột đạp phanh, chiếc xe dừng lại bên lề đường vắng vẻ. Anh quay sang cô, ánh mắt anh là sự kết hợp giữa lửa và băng.

"Cô muốn gì, Hạ Mẫn?" Anh gằn giọng. "Cô muốn tôi thừa nhận rằng ba ngày qua tôi không ngủ được? Rằng cảm giác môi tôi chạm vào da cô còn nóng hơn ngọn lửa tôi cố dập tắt? Rằng tôi muốn phá bỏ mọi nguyên tắc, mọi bức tường tôi xây dựng để... làm những điều mà tôi không thể làm bây giờ? Cô muốn nghe điều đó à?"

Hạ Mẫn bất ngờ trước sự bộc phát dữ dội đó. Cô im lặng.

"Chúng ta sẽ làm việc. Chuyên nghiệp. Đó là ranh giới duy nhất còn lại giữa chúng ta. Đừng vượt qua nó nữa."

Anh khởi động xe và tiếp tục lái. Hạ Mẫn không nói thêm lời nào. Cô biết anh đã nói sự thật. Sự lạnh lùng của anh chỉ là một bức bình phong mỏng manh.

Khi đến biệt thự, cô và anh đi khảo sát toàn bộ công trình thô. Ngôi nhà rộng lớn, đang trong giai đoạn hoàn thiện.

"Phòng khách này, tôi muốn nó mang hơi thở của sự tối giản nhưng ấm áp," Lâm Duy giải thích, chỉ vào không gian cao và thoáng. "Phòng ngủ chính ở tầng hai, nơi cô sẽ thiết kế. Yêu cầu của khách hàng là sự riêng tư tuyệt đối."

Hạ Mẫn bước vào phòng ngủ chính. Nó rộng lớn, có ban công nhìn ra khu vườn yên tĩnh. Ánh sáng tự nhiên tràn ngập.

"Sự riêng tư tuyệt đối," cô lặp lại, mỉm cười đầy ẩn ý. "Tôi thích từ này. Anh đã thiết kế nó quá hoàn hảo, Lâm Duy. Nó gần như... mời gọi."

Cô bước đến cửa sổ, nhìn ra ngoài. Anh đứng phía sau cô, giữ khoảng cách nhưng cô vẫn cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể anh.

"Chúng ta cần kiểm tra vị trí lắp đặt ổ điện ở đây," anh nói, đưa tay chỉ vào một góc tường.

Cô quay người lại. Khoảng cách giữa họ rất gần, quá gần.

Lâm Duy cúi người xuống để chỉ vào bản vẽ trên tay cô. Hơi thở anh chạm vào vành tai cô. Thay vì tập trung vào bản vẽ, cô cảm thấy đầu óc mình quay cuồng vì sự gần gũi này.

"Đường điện chạy ở đây, cô cần đảm bảo rèm cửa không che mất nó," anh giải thích, ngón tay anh chạm vào góc tờ giấy, ngay sát ngón tay cô.

"Tôi hiểu," cô thầm thì.

Đột nhiên, cô cảm thấy chân mình mất thăng bằng. Cô đã lùi về phía sau quá nhiều, va phải một chiếc thùng sơn cũ.

Cô không ngã, vì Lâm Duy đã phản ứng ngay lập tức, một tay anh ôm lấy eo cô, tay kia nắm chặt lấy bắp tay cô, kéo cô ghì sát vào người anh.

Bản vẽ rơi xuống sàn. Mùi bụi gỗ và sơn trộn lẫn với mùi nước hoa nam tính của anh.

Toàn bộ sự căng thẳng dồn nén suốt mười năm bỗng chốc bùng nổ trong khoảnh khắc đó. Eo cô bị tay anh siết chặt, thân thể cô áp sát vào lồng ngực rắn chắc của anh. Mọi ranh giới chuyên nghiệp đã hoàn toàn bị phá vỡ.

Anh nhìn cô. Đôi mắt anh rực cháy, không còn sự kiềm chế nào.

"Cô luôn tìm cách đưa tôi vào tình huống này," anh gằn giọng, hơi thở dồn dập.

"Anh không hề đẩy tôi ra," cô đáp, giọng cô run rẩy.

Trong khoảnh khắc đó, cô thấy sự đấu tranh trong mắt anh. Lý trí đang cố gắng kéo anh lại, nhưng khao khát thì mạnh hơn.

Anh cúi đầu xuống. Lần này, không còn là gò má. Anh dừng lại ở cổ cô, hít một hơi thật sâu, dường như đang cố gắng hấp thụ mùi hương của cô.

"Nếu tôi hôn cô ngay bây giờ, cô biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo không?" anh thì thầm vào tai cô, giọng nói trầm khàn, đầy nguy hiểm.

Hạ Mẫn nhắm mắt lại. "Tôi biết."

Anh thả lỏng tay, nhưng vẫn giữ cô trong vòng tay. "Tôi sẽ không làm điều đó ở đây. Cô nói đúng. Nó cần sự hoàn hảo."

Anh buông cô ra, lùi lại một bước. Anh nhặt bản vẽ lên, tay anh hơi run. Anh trở lại vai trò kiến trúc sư lạnh lùng.

"Chúng ta quay lại với công việc. Cô cần phải xem xét ánh sáng tự nhiên ở đây để lựa chọn chất liệu vải phù hợp."

Hạ Mẫn dựa vào tường, cố gắng lấy lại nhịp thở. Anh đã đưa cô đến bờ vực và kéo cô lại, nhưng cô biết, anh chỉ đang trì hoãn.

"Được rồi, Lâm Duy," cô nói, nhìn thẳng vào mắt anh, chấp nhận cuộc chơi. "Chúng ta nói về ánh sáng. Ánh sáng ở đây rất mạnh, giống như... cảm xúc của chúng ta vậy."

Anh không trả lời bằng lời nói, nhưng anh siết chặt tập tài liệu trong tay. Anh đã hiểu. Cô vẫn đang khiêu khích, nhưng bây giờ, cô đã có lợi thế hơn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×