Sau ngày đầu tiên ở trường, sự ngượng ngùng giữa tôi và Hạ không những không giảm đi mà còn tăng lên gấp bội. Cả hai đều ý thức được những cái chạm lén lút và ánh mắt đồng lõa ở lớp Tin học. Điều đó khiến mọi thứ trong căn nhà này trở nên khó khăn.
Tối hôm đó, tôi (Minh) quyết định tắm muộn để tránh mặt Hạ. Khoảng mười giờ rưỡi, tôi cầm quần áo bước ra hành lang. Cánh cửa phòng Hạ khép hờ. Tôi lướt qua, cố không nhìn.
Phòng tắm tối om, nhưng khi tôi bật đèn, tôi nhận ra ngay sự khác biệt. Mùi hương tinh dầu thoang thoảng từ tối qua giờ đây nồng nàn hơn, pha trộn với hơi nước ấm và mùi hương sữa tắm đặc trưng của Hạ—ngọt ngào nhưng không gắt, gợi lên sự sạch sẽ và một chút gì đó hấp dẫn đến lạ lùng.
Tôi nhìn quanh. Căn phòng dường như vẫn còn lưu giữ hơi ấm của Hạ. Chiếc khăn tắm màu xanh pastel cô ấy đã dùng được treo gọn gàng trên móc, nhưng nó vẫn còn hơi ẩm nhẹ.
Tôi bước đến bồn rửa mặt. Trên mặt gương, một vết hơi nước mờ vẫn còn vương lại, ngay tầm mắt của một người con gái vừa đứng soi mình sau khi tắm. Tôi đưa tay lên, chạm nhẹ vào vết mờ đó. Ngón tay tôi cảm nhận được hơi ấm và sự trơn láng của kính, nhưng trong tâm trí tôi, dường như tôi vừa chạm vào một thứ gì đó riêng tư của Hạ.
Tôi nhanh chóng mở vòi nước lạnh, tát vào mặt mình. Tôi cần phải lấy lại sự kiểm soát.
Tôi bước vào bồn tắm, đứng dưới vòi sen. Nước ấm đổ xuống, nhưng tâm trí tôi vẫn không ngừng chạy loạn. Tôi cố gắng gột rửa những hình ảnh trong đầu: mái tóc ướt của Hạ, sự bối rối trên gương mặt cô ấy khi chúng tôi chạm tay.
Chợt, tôi nghe thấy một tiếng động nhẹ bên ngoài. Đó là tiếng cốc cốc khẽ vào cửa phòng tắm.
"Minh? Anh xong chưa ạ? Em quên đồ ở trong đó." Giọng Hạ vọng vào, nhỏ nhẹ nhưng rõ ràng.
Tim tôi thót lại. Cô ấy quên đồ?
"Chờ anh một chút! Anh sắp xong rồi!" Tôi đáp lại, giọng hơi căng thẳng.
Tôi vặn vòi nước mạnh hơn, cố gắng che giấu sự luống cuống. Cảm giác lúc này giống như bị bắt quả tang. Tôi đang đứng trong không gian vừa là của Hạ, và cô ấy đang đứng ngay bên ngoài.
Tôi nhanh chóng hoàn tất, quấn khăn tắm và mở cửa.
Hạ đứng đó, cách tôi một bước chân. Cô ấy mặc một chiếc áo thun rộng thùng thình và quần short, trông vô cùng thoải mái và đáng yêu. Mái tóc đã khô gần hết, nhưng gương mặt cô ấy vẫn còn hồng hào.
Cô ấy cúi gằm mặt, không dám nhìn thẳng vào tôi. "Em xin lỗi, em quên hộp kính áp tròng..."
Khi Hạ nói, tôi cảm nhận được hơi thở thoang thoảng của cô ấy. Khoảng cách giữa chúng tôi quá gần. Tôi lùi lại một bước, hơi luống cuống.
"À, ừ. Nó… nó ở trên kệ đấy," tôi nói, tay siết chặt chiếc khăn tắm.
Hạ bước vào, tìm kiếm nhanh chóng. Cô ấy không để ý, nhưng khi cúi xuống tìm trên kệ, cơ thể cô ấy nghiêng sát về phía tôi. Khoảnh khắc đó, tôi gần như không thể thở. Mọi thứ xung quanh dường như chậm lại, và tôi chỉ cảm nhận được sự gần gũi và ấm áp từ cơ thể cô ấy.
Hạ tìm thấy hộp kính, đứng thẳng dậy. Khi quay người lại, cô ấy vô tình cọ nhẹ vào cánh tay trần của tôi. Cả hai chúng tôi đều giật mình.
Lần này, ánh mắt chúng tôi chạm nhau. Không còn là sự né tránh hay bối rối của tuổi học trò, mà là một sự thừa nhận ngầm về sức hút thể xác. Tôi thấy một tia sáng ngập ngừng trong mắt Hạ, và tôi biết, cô ấy cũng cảm nhận được sự căng thẳng không thể kiểm soát này.
"Em… em về phòng đây," Hạ lắp bắp, vội vã lách qua tôi và đóng cửa phòng lại.
Tôi đứng đó, dựa lưng vào cánh cửa phòng tắm lạnh ngắt. Da thịt tôi vẫn còn cảm nhận được vết cọ xát từ cô ấy.
Tôi nhìn xuống bàn tay mình, cảm giác tê dại. Đây là lần đầu tiên, tôi không còn muốn giữ khoảng cách nữa. Sự cấm kỵ không làm tôi sợ hãi, mà nó lại càng làm tăng thêm khao khát được chạm vào những điều không được phép.
Tôi biết, từ giây phút này trở đi, mọi khoảnh khắc thân mật vô tình sẽ không còn là vô tình nữa. Chúng sẽ là những thử thách mà tôi và Hạ tự đặt ra cho nhau, trong căn nhà này, dưới sự chứng kiến của vách tường mỏng.