Sau sự cố phòng tắm, bầu không khí giữa tôi (Minh) và Hạ trở nên dày đặc đến ngột ngạt. Chúng tôi đi học cùng nhau, nhưng sự im lặng đã thay thế mọi lời chào hỏi. Sự im lặng đó chất chứa những cảm xúc cấm kỵ và sự tò mò mãnh liệt về nhau.
Ở trường, Hạ nhanh chóng trở thành tâm điểm. Vẻ ngoài dịu dàng và nét bí ẩn của cô ấy khiến các nam sinh khối 11 thi nhau tìm cớ tiếp cận. Và Khôi – tên lớp trưởng đào hoa – là người nhiệt tình nhất.
Trong giờ ăn trưa, tôi ngồi cùng nhóm bạn ở dãy bàn phía cuối. Khôi và Hạ ngồi cách đó không xa. Khôi liên tục kể chuyện và chọc ghẹo, khiến Hạ bật cười.
Tôi nhìn nụ cười đó. Đó là một nụ cười thoải mái, hoàn toàn khác với sự bối rối và căng thẳng mà Hạ dành cho tôi. Một cơn ghen tức vô lý bùng lên trong lòng tôi. Tại sao cô ấy lại cười với thằng đó? Cô ấy là em họ tôi, là người cùng chia sẻ một không gian bí mật với tôi.
"Minh, mày nhìn gì đấy?" Thắng, bạn thân tôi, huých vai.
"Không có gì," tôi đáp cộc lốc, vội vàng cúi xuống tô mì.
Tôi nhận ra, tôi đang hành xử như một người sở hữu không chính danh. Mối quan hệ của chúng tôi không cho tôi quyền can thiệp vào cuộc sống của cô ấy. Điều này càng làm tăng sự frustration (uất ức) và khao khát kiểm soát trong tôi.
Buổi chiều, lại là tiết Tin học. Đây là "lãnh thổ bí mật" của chúng tôi.
Tôi ngồi xuống cạnh Hạ. Khác với lần trước, lần này Hạ không bối rối. Cô ấy đã chuẩn bị tâm lý. Cô ấy đặt chiếc cặp sách lên bàn làm một rào cản nhỏ giữa hai chúng tôi.
"Anh Minh, hôm nay em muốn hỏi anh về thuật toán sắp xếp," Hạ nói, giọng chuyên nghiệp, hoàn toàn là một cô học trò ngoan.
Chúng tôi cúi đầu vào màn hình, nhưng tôi biết cả hai đang diễn kịch.
"Đoạn này em phải dùng vòng lặp while..." Tôi nghiêng người về phía cô ấy, hơi thở chúng tôi lướt nhẹ qua nhau. Khoảnh khắc đó, tôi quyết định đẩy ranh giới thêm một chút.
Trong khi tay phải tôi chỉ vào màn hình, tay trái tôi lén lút luồn xuống dưới gầm bàn học. Tôi tìm kiếm tay Hạ.
Tay Hạ đang đặt hờ trên đùi, giữ một chiếc bút chì. Ngón tay tôi từ từ chạm vào cổ tay cô ấy, rất nhẹ nhàng. Hạ lập tức khựng lại, chiếc bút chì rơi xuống sàn tạo ra tiếng động nhỏ.
"Ôi, em làm rơi bút rồi," Hạ nói, giọng hơi run rẩy, cúi xuống nhặt.
Trong khi cô ấy cúi xuống, tôi siết nhẹ ngón tay quanh cổ tay cô ấy. Đó là một cử chỉ ra lệnh, sở hữu, một lời nhắc nhở ngầm: Đừng quên những gì đang diễn ra giữa chúng ta.
Khi Hạ ngồi thẳng dậy, cô ấy nhìn tôi. Ánh mắt cô ấy đầy trách móc, bối rối, nhưng cũng có một tia thách thức không thể phủ nhận.
Và rồi, Hạ làm điều tôi không ngờ tới. Cô ấy không rút tay lại, mà lật nhẹ cổ tay, và ngón tay cô ấy đan vào ngón tay tôi dưới gầm bàn.
Cảm giác da thịt chạm nhau, kín đáo và lén lút, khiến tôi như bị điện giật. Trái tim tôi nhảy lên một nhịp hỗn loạn. Đây không phải là sự bối rối nữa; đây là sự đồng thuận, sự chấp nhận trò chơi cấm kỵ này.
Chúng tôi tiếp tục giả vờ tập trung vào bài giảng. Cô giáo đi vòng quanh kiểm tra. Tay chúng tôi vẫn đan chặt dưới gầm bàn. Sức nóng từ lòng bàn tay Hạ truyền sang tôi, khiến tôi cảm thấy kích thích và hồi hộp tột độ.
Tôi khẽ xoay ngón cái, vuốt nhẹ lên mu bàn tay cô ấy, như một lời đáp lại.
Hạ mím chặt môi. Tôi thấy cô ấy rùng mình nhẹ, rồi cô ấy nhấn mạnh vào một từ trong đoạn code: "Anh Minh, chỗ này em thấy cần phải kiên quyết hơn."
Kiên quyết? Tôi hiểu đó không phải là lời nói về code. Cô ấy đang nói về mối quan hệ của chúng tôi.
Khi tiết học kết thúc, chuông báo vang lên. Chúng tôi đồng loạt rút tay ra, nhanh như chớp.
Hạ thu dọn sách vở, gương mặt cô ấy vẫn bình tĩnh, nhưng đôi mắt rực cháy một thứ ánh sáng khác thường.
"Cảm ơn anh đã chỉ bài," Hạ nói, đứng dậy.
"Không có gì," tôi đáp, giọng tôi hơi khàn.
Lúc Hạ đi qua, cô ấy dừng lại một giây, vai cô ấy lướt nhẹ qua vai tôi. Sự va chạm cuối cùng này mang tính chất từ biệt, nhưng lại là một lời hứa hẹn cho lần chạm mặt tiếp theo.
Tôi ngồi lại đó, nhìn chằm chằm vào khoảng trống dưới gầm bàn. Cảm giác mềm mại và ấm nóng vẫn còn in hằn trên tay tôi.
Tôi biết, trò chơi đã bắt đầu. Và sự nguy hiểm và cấm kỵ này chính là điều làm cho nó trở nên hấp dẫn không thể cưỡng lại.