cô em họ chung nhà

Chương 5: CÁI ÔM TRONG CƠN GIAN DỐI


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tối hôm đó, sự kiện dưới gầm bàn đã thay đổi mọi thứ. Chúng tôi (Minh và Hạ) đã vượt qua một ranh giới vô hình, và sự thân mật lén lút đó khiến chúng tôi không thể đối diện với nhau một cách bình thường được nữa.

Ba mẹ tôi đi dự tiệc của công ty, để lại chúng tôi một mình trong căn nhà yên tĩnh. Sự im lặng này không còn thư thái nữa; nó trở nên nguy hiểm và đầy cám dỗ.

Tôi đang học bài trong phòng. Tôi biết Hạ cũng đang ở phòng bên cạnh. Cả hai đều cố tình không bước ra ngoài, không tạo ra bất kỳ tiếng động nào, nhưng sự im lặng đó chỉ làm tăng thêm ý thức về sự hiện diện của đối phương. Tôi cảm giác như mình có thể nghe thấy cả tiếng hơi thở của Hạ xuyên qua bức tường.

Khoảng 8 giờ tối, điện thoại tôi rung lên. Đó là tin nhắn của Hạ.

Hạ: Anh Minh, anh có thể xuống lầu lấy giúp em hộp sữa không? Em hơi sợ ma.

Tôi bật cười thầm. Sợ ma? Hạ luôn là một cô bé gan dạ. Cô ấy đang viện cớ để chúng tôi chạm mặt nhau. Tôi biết điều đó. Và tôi cũng muốn.

Minh: Em lớn rồi mà còn sợ ma à? Đợi anh.

Tôi bước ra khỏi phòng. Ánh đèn vàng yếu ớt của hành lang khiến mọi thứ trở nên mờ ảo. Tôi thấy Hạ đã mở cửa phòng, đứng dựa vào khung cửa. Cô ấy mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản và quần pyjama.

"Em xin lỗi, em chỉ muốn kiếm cớ thôi," Hạ thì thầm, giọng cô bé chứa đựng sự thú nhận đáng yêu. "Em không muốn ở một mình, và em cảm thấy hơi cô đơn."

Tôi bước đến, không nói gì. Tôi nhìn thẳng vào mắt Hạ. Ánh mắt cô ấy trong suốt, nhưng sâu thẳm lại chứa đựng sự mong chờ một điều gì đó.

Tôi đưa tay ra, vuốt nhẹ mái tóc cô ấy. Cử chỉ này vượt quá giới hạn anh em họ thông thường. Nó mang sự chiều chuộng và khao khát bảo vệ không thể phủ nhận.

"Đừng lo. Anh ở đây. Em cứ tự nhiên," tôi nói, giọng trầm xuống.

Hạ không di chuyển. Cô ấy chỉ đứng đó, ngước nhìn tôi với đôi mắt lấp lánh dưới ánh đèn hành lang. Sự gần gũi này làm tôi cảm thấy khó thở.

"Anh... anh xuống lấy sữa cho em đây." Tôi buộc phải lùi lại, nếu không tôi sợ mình sẽ làm điều gì đó không thể cứu vãn.

Khi tôi đi ngang qua, Hạ nắm lấy cổ tay tôi. Lực nắm của cô ấy rất nhẹ, nhưng đủ để khiến tôi dừng lại.

"Minh," Hạ gọi tên tôi, giọng gần như van nài. "Em muốn… em muốn ôm anh một chút được không?"

Lời đề nghị này làm tôi choáng váng. Không phải cái ôm của tình thân, mà là cái ôm của sự nương tựa giữa hai người đang giữ một bí mật lớn.

Tôi không trả lời. Tôi quay người lại. Hạ buông tay tôi ra, nhưng tôi đã ôm lấy cô ấy.

Đó là một cái ôm lén lút và mãnh liệt. Tôi kéo Hạ sát vào mình. Tôi cảm nhận được cơ thể mềm mại của cô ấy, mùi hương sữa tắm còn vương vấn và nhịp tim đang đập nhanh của cả hai.

Tôi vùi mặt vào tóc Hạ, hít sâu mùi hương của cô ấy. Sự dồn nén suốt những ngày qua bỗng chốc được giải tỏa. Tôi ôm cô ấy chặt đến mức tôi sợ sẽ làm cô ấy đau, nhưng Hạ không hề phản kháng. Ngược lại, cô ấy vòng tay ôm chặt tôi.

"Anh... anh Minh..." Giọng Hạ nghẹn lại, đầy cảm xúc.

"Suỵt," tôi thì thầm vào tai cô ấy, "Đừng nói gì cả."

Trong giây phút thân mật tuyệt đối đó, tôi cảm thấy mình thắng cuộc trước sự ghen tuông ở trường và những rào cản lý trí.

Khi chúng tôi buông nhau ra, cả hai đều hụt hơi. Gương mặt Hạ đỏ bừng, đôi môi cô ấy hơi sưng lên.

"Em... em xin lỗi," Hạ thì thầm. "Em chỉ..."

"Anh cũng muốn," tôi ngắt lời, gần như thốt lên mà không kịp suy nghĩ. "Anh đã muốn ôm em từ rất lâu rồi, Hạ."

Lời nói đó lỡ thoát ra, là một sự thú nhận không thể che giấu. Khuôn mặt Hạ lộ rõ vẻ bất ngờ và mừng rỡ không thể kìm nén.

"Anh..." Hạ định nói gì đó, nhưng tôi đã đặt ngón tay lên môi cô ấy.

"Đi lấy sữa đi. Sau đó chúng ta sẽ nói chuyện."

Tôi đi xuống bếp, nhưng đầu óc tôi quay cuồng. Tôi đã nói ra sự thật. Cái ôm đầy cám dỗ vừa rồi không còn là sự an ủi của anh em, mà là sự xác nhận về một mối quan hệ cấm kỵ vừa bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×