Tôi (Minh) bước vào phòng khách, đưa hộp sữa cho Hạ. Cô ấy ngồi trên ghế sofa, hai tay ôm đầu gối. Sự tĩnh lặng của căn nhà sau lưng càng làm cho sự căng thẳng giữa chúng tôi trở nên rõ rệt.
"Cảm ơn anh," Hạ nói khẽ, giọng cô ấy đã lấy lại sự bình tĩnh, nhưng đôi mắt vẫn không che giấu được sự rực cháy của cảm xúc.
Tôi ngồi xuống chiếc ghế đối diện, nhưng tôi biết, không có khoảng cách vật lý nào có thể ngăn cản những gì vừa xảy ra.
"Em xin lỗi về lúc nãy," Hạ bắt đầu, ánh mắt cô ấy nhìn xuống sàn. "Em không có ý lợi dụng lúc ba mẹ vắng nhà. Chỉ là... ở cạnh anh, em luôn cảm thấy an toàn."
"Đừng xin lỗi," tôi ngắt lời, giọng tôi trầm và chắc chắn. "Hạ, anh cũng phải xin lỗi. Cái ôm đó không phải là sự an ủi của anh trai. Và lời anh nói... là thật."
Hạ ngước nhìn tôi. Đôi mắt to tròn của cô ấy ánh lên một sự mong chờ pha lẫn sợ hãi.
"Anh muốn em biết. Anh không còn coi em là một cô em họ cần được bảo vệ đơn thuần nữa. Em đã lớn rồi, và..." Tôi dừng lại, tìm kiếm từ ngữ chính xác. "...và anh bị em thu hút."
Hạ im lặng. Cô ấy không phủ nhận, không bối rối. Cô ấy chỉ lắng nghe.
"Vậy... điều đó có nghĩa là gì?" Hạ hỏi, giọng cô ấy run lên một chút.
"Điều đó có nghĩa là rất nguy hiểm," tôi thành thật. "Chúng ta là anh em họ, Hạ. Mối quan hệ này bị cấm đoán. Nếu ba mẹ biết, nếu ở trường biết, mọi chuyện sẽ rất tệ."
Tôi nghiêng người tới trước, nhìn thẳng vào mắt cô ấy. "Nhưng anh không thể giả vờ được nữa. Anh không thể chịu nổi khi thấy thằng Khôi cứ quấn quýt bên em, hay khi chúng ta phải giả vờ xa lạ ở trường."
Hạ mỉm cười, một nụ cười vừa ngọt ngào vừa đau khổ. "Vậy là anh ghen à?"
"Phải," tôi thừa nhận, không chút do dự. "Anh ghen. Anh ghen khi thấy em cười với thằng khác. Anh ghen khi em ở gần người khác mà không phải là anh."
Sự thú nhận của tôi dường như đã làm tan chảy mọi rào cản còn lại của Hạ. Cô ấy đứng dậy, chậm rãi bước đến ngồi bên cạnh tôi trên chiếc sofa.
"Anh Minh," cô ấy thì thầm, bàn tay cô ấy đặt nhẹ lên cánh tay tôi. Lần chạm này là sự chủ động đầu tiên của Hạ trong một không gian mở. "Em cũng cảm thấy như vậy. Em luôn tự nhắc nhở mình đó chỉ là tình cảm gia đình, nhưng khi chúng ta chạm tay dưới gầm bàn, khi em nghe thấy tiếng anh trong phòng tắm..."
Hạ ngập ngừng, hai má cô ấy đỏ ửng. "Em không thể ngừng nghĩ về anh. Em muốn ở gần anh, em muốn cái cảm giác lén lút và căng thẳng đó."
Sự thú nhận của cô ấy làm tôi bùng cháy. Tôi nắm lấy bàn tay đang đặt trên cánh tay tôi, đan chặt các ngón tay mình vào tay cô ấy.
"Vậy thì, chúng ta đồng ý," tôi nói, giọng tôi khàn đặc vì cảm xúc dâng trào. "Chúng ta đồng ý bước vào mối quan hệ này. Nhưng nó phải là bí mật tuyệt đối."
Hạ gật đầu, ánh mắt cô ấy sáng lên.
"Quy tắc một," tôi bắt đầu, ngón tay tôi vuốt nhẹ lên mu bàn tay cô ấy. "Ở trường, chúng ta là anh em họ xa, không hơn không kém. Chỉ có ánh mắt."
"Quy tắc hai," Hạ tiếp lời, giọng cô ấy mang theo sự hồi hộp. "Ở nhà, chúng ta chỉ thân mật khi chắc chắn không có ai. Và phải luôn có giới hạn..."
Hạ dừng lại, và tôi hoàn thành câu nói cho cô ấy, giọng tôi mang theo sự quyến rũ đầy đe dọa. "Giới hạn là thứ chúng ta sẽ tự mình quyết định mỗi đêm, đúng không?"
Hạ không đáp. Cô ấy chỉ nhắm mắt lại, cúi đầu về phía tôi.
Tôi hiểu đó là một lời mời không lời. Tôi nghiêng người tới.
Nụ hôn lần này không phải là sự bối rối của lần trước. Nó là sự xác nhận, sự thỏa mãn của hai người đã kìm nén quá lâu. Nó bắt đầu chậm rãi, rồi trở nên sâu sắc và mãnh liệt hơn. Tay tôi ôm lấy gáy cô ấy, giữ chặt cô ấy lại.
Chúng tôi buông nhau ra khi cả hai đều hụt hơi, ánh mắt mờ ảo.
"Anh Minh," Hạ thều thào, tựa trán vào trán tôi. "Thật không thể tin được."
"Tin đi," tôi thì thầm. "Vì từ giờ, chúng ta sẽ không thể dừng lại được nữa."
Đêm đó, dưới ánh trăng mờ chiếu qua cửa sổ, chúng tôi đã tạo ra một Giao ước Cấm Kỵ - một bí mật nóng bỏng sẽ theo chúng tôi từ hành lang tối đến lớp học đầy ánh sáng.