Đêm thứ Sáu, thành phố chìm trong ánh đèn vàng và tiếng gió rít qua các con phố hẹp. Linh đứng trên ban công, ánh mắt nhìn xa xăm, cảm nhận sức mạnh trỗi dậy trong cơ thể. Cô biết rằng đêm nay sẽ không bình thường.
Minh nhắn tin:
“Linh, hắn đã xuất hiện. Chuẩn bị nhé, lần này sẽ khó khăn hơn.”
Linh hít một hơi dài, cơ bắp căng lên, tim đập thình thịch: “Được rồi… cùng nhau lần nữa.”
Cả hai hẹn nhau tại con hẻm nơi tên tội phạm từng xuất hiện trước đó. Khi tới nơi, họ thấy bóng dáng hắn đứng giữa con phố, ánh mắt lạnh lùng, tay nắm chiếc túi lớn.
Tên tội phạm cười khinh bỉ: “Lần trước may mắn cho cô. Lần này, sẽ khác.”
Minh tiến tới, giọng điềm tĩnh: “Cậu đã quen với sức mạnh của cô ấy chưa? Vì tối nay, chúng ta phải phối hợp hoàn hảo.”
Linh gật đầu, ánh mắt long lanh: “Mình sẵn sàng.”
Ngay lập tức, tên tội phạm tung chiếc túi lên cao, làm bùng nổ một màn khói mù. Linh và Minh lao vào giữa làn khói. Linh hất một chiếc thùng rác về phía hắn, tạo khoảng trống, trong khi Minh sử dụng ánh sáng đèn pin để làm tên tội phạm lúng túng.
Tên tội phạm không chỉ sử dụng sức mạnh mà còn tung ra hàng loạt vật thể khác. Linh căng cơ, nhảy lên, hất bay mọi vật về hướng khác, nhưng trong lúc mất tập trung, một chiếc chai suýt va vào Minh.
Linh hét lên: “Anh cẩn thận!”
Minh bật cười, vươn tay nắm lấy cô: “Đã có anh đây, không sao đâu.”
Khoảnh khắc đó, Linh cảm nhận được nhịp tim mình rung lên. Ánh mắt Minh dịu dàng, gần gũi, khiến cô vừa căng thẳng vừa hạnh phúc. Sức mạnh của cô và sự thông minh nhanh nhẹn của Minh kết hợp, khiến tên tội phạm dần bị đẩy vào thế phòng thủ.
Một cú hất mạnh từ Linh khiến tên tội phạm ngã nhào, túi tiền rơi khắp nơi. Minh lao tới, nhặt túi, kéo tay Linh tránh một cú đá từ hắn. Họ đứng sát nhau, tim đập nhanh, ánh mắt chạm nhau: “Chúng ta thật sự phối hợp ăn ý.”
Tên tội phạm nhận ra mình thất bại, nhanh chóng rút lui, biến mất trong bóng đêm. Linh thở phào, cơ bắp căng lên nhưng lần này là cảm giác tự hào và hạnh phúc.
Minh đặt tay lên vai cô, giọng dịu dàng: “Cậu làm rất tốt. Mình biết sức mạnh của cậu có thể nguy hiểm, nhưng khi kết hợp… chúng ta thật tuyệt vời.”
Linh nhìn anh, ánh mắt long lanh: “Anh… anh thật sự tin tưởng mình sao?”
Minh mỉm cười, đôi mắt chạm mắt cô: “Hoàn toàn. Và từ giờ, dù có chuyện gì xảy ra, mình sẽ luôn ở bên cậu.”
Cả hai đứng đó, trong ánh đèn vàng của thành phố, cảm nhận sức mạnh trỗi dậy nhưng không còn nỗi sợ. Lần đầu tiên, Linh cảm nhận được rằng sức mạnh không còn là gánh nặng mà trở thành niềm vui, sự an toàn, và cầu nối tình cảm với Minh.
Đêm đó, họ cùng nhau đi dạo trên con phố nhỏ, vừa cười đùa vừa trò chuyện. Minh nhẹ nhàng nắm tay Linh, còn cô dựa vào vai anh, cảm giác an toàn lan tỏa khắp cơ thể.
Linh biết chắc một điều: ngày bình thường bất thường của cô đã bước sang một chương mới, với hành động, hài hước và lãng mạn, cùng người đồng hành đặc biệt bên cạnh.