cô gái siêu năng lực

Chương 9: Hỗn loạn hàng ngày


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng thứ Tư, Linh tỉnh dậy với cảm giác vừa phấn khích vừa lo lắng. Sau thành công phối hợp với Minh đêm qua, cô biết rằng sức mạnh của mình đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống… nhưng đồng thời, cũng là một nguồn rắc rối tiềm tàng.

Cô hít một hơi sâu, nhìn vào gương, tự nhủ: “Hôm nay, chỉ cần bình thường… bình thường thôi.”

Nhưng ngay khi vừa bước ra khỏi nhà, Linh gặp tình huống đầu tiên: một chú chó con chạy vụt qua đường, va vào giỏ xe đạp của một cụ bà. Linh phản xạ, tay cơ bắp căng lên, nâng cả giỏ xe và chó con lên một cách nhẹ nhàng… nhưng đồng thời, một vài vật khác bay tung tóe, khiến Linh đỏ mặt, cố lúng túng đặt chúng xuống.

Minh, đi cùng phía sau, bật cười: “Linh… cậu làm mọi thứ trông như cảnh quay phim hành động luôn đó.”

Linh bối rối: “Ôi trời… chỉ là… phản xạ thôi mà!”

Cả hai cùng cười, nhưng Linh biết rằng kiểm soát sức mạnh trong đời sống hàng ngày thật sự là một thách thức.

Đến văn phòng, tình huống thứ hai xảy ra: một chiếc cốc cà phê từ bàn đồng nghiệp bỗng trượt xuống, Linh hất nhẹ bằng sức mạnh, nhưng lại làm bắn tung cả một xấp giấy. Minh đứng cạnh, nhếch môi: “Ồ, ‘siêu năng lực’ vẫn hoạt động tốt nhỉ… nhưng hơi phiền một chút.”

Linh đỏ mặt, cúi xuống nhặt giấy, cố gắng nói: “Mình… xin lỗi. Chỉ là… một chút mất kiểm soát.”

Minh cúi xuống, nắm tay cô: “Không sao, mình sẽ giúp cậu kiểm soát. Nhìn xem, mỗi khi cậu căng thẳng, tay mình sẽ ở đây, giúp cậu bình tĩnh.”

Linh cảm thấy tim mình rung lên. Ánh mắt dịu dàng của Minh khiến cô vừa xấu hổ vừa hạnh phúc. Lần đầu tiên, cô nhận ra rằng sức mạnh không chỉ là gánh nặng, mà còn là sợi dây kết nối tình cảm với Minh.

Buổi trưa, cả hai đi dạo gần công viên. Linh thử một lần nữa điều khiển sức mạnh bằng cách nhấc một chiếc ghế đá nặng. Cô hít một hơi, cơ bắp căng lên, và nâng ghế một cách nhẹ nhàng. Nhưng ngay lúc đó, một chú mèo nhảy lên ghế, Linh giật mình, ghế trượt khỏi tay… suýt bay vào Minh.

Minh vội vàng nhảy lên, nắm tay Linh: “Cẩn thận! Mình bảo rồi mà!”

Linh đỏ mặt, cả hai cùng bật cười. “Anh… anh lúc nào cũng kịp thời.” Cô cảm thấy vừa hạnh phúc vừa bối rối.

Chiều tối, trên đường về nhà, Linh gặp một tên cướp nhỏ đang cố giật túi xách của một cụ bà. Linh phản xạ, cơ bắp căng lên, nhưng lần này Minh đã chủ động: anh đứng sau cô, nhẹ nhàng hướng dẫn: “Hít sâu… tập trung… dùng sức nhẹ thôi, tránh gây nguy hiểm cho người khác.”

Linh làm theo, nâng tên cướp lên, để túi xách rơi vào tay cụ bà, mà không làm hại ai. Minh vỗ vai cô: “Hoàn hảo! Đây mới là phối hợp ăn ý.”

Linh cảm thấy tim mình rung lên, ánh mắt chạm mắt Minh. Cô biết rằng, dù sức mạnh gây ra rắc rối, nhưng với Minh bên cạnh, cô có thể kiểm soát được nó… và tận hưởng cả niềm vui, cảm giác mạnh mẽ, và những khoảnh khắc gần gũi lãng mạn.

Tối đó, hai người đứng trên ban công căn hộ, nhìn ánh đèn vàng lung linh của thành phố. Minh đặt tay lên vai cô: “Dù có chuyện gì xảy ra, mình sẽ ở bên cậu. Hằng ngày, phi thường hay bình thường, chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua.”

Linh mỉm cười, cảm giác an toàn lan tỏa khắp cơ thể. Cô biết rằng, từ hôm nay, cuộc sống của cô sẽ luôn là ngày bình thường bất thường, với những phi vụ hài hước, căng thẳng, và cả những phút giây lãng mạn cùng Minh.

Và Linh biết chắc một điều: sức mạnh không còn là gánh nặng nữa. Nó trở thành cầu nối, dẫn cô đến những trải nghiệm chưa từng có… cùng người đồng hành đặc biệt.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×