Đêm thứ Năm, thành phố chìm trong ánh đèn vàng, nhưng không khí yên bình chỉ là bề ngoài. Linh đứng trên ban công, ánh mắt nhìn xa xăm, cảm giác cơ thể căng lên: sức mạnh của cô dường như nhắc nhở rằng một điều gì đó sắp xảy ra.
Minh nhắn tin:
“Linh, mình vừa nghe tin: một loạt vụ cướp mới xuất hiện, và cách hắn hành động… rất giống tên đứng sau vụ trước. Hãy cẩn thận nhé.”
Linh hít một hơi dài, tim đập thình thịch: “Được rồi… lần này, sẽ là thử thách lớn.”
Họ hẹn nhau tại con phố nơi tên tội phạm nguy hiểm từng xuất hiện, nhưng lần này, không khí lặng yên đến rợn người. Bóng đêm dày đặc, chỉ có ánh đèn vàng và những âm thanh nhỏ của thành phố.
Đột nhiên, tiếng cười khẽ vang lên từ phía sau một con hẻm: lạnh lùng, ma mị. Tên tội phạm đứng đó, ánh mắt sắc bén, không còn vẻ khinh bỉ như trước, mà là sự tự tin đến đáng sợ.
“Cô gái, cậu chàng… cuối cùng cũng xuất hiện,” giọng hắn lạnh lùng. “Tối nay, chúng ta sẽ kết thúc trò chơi.”
Minh nắm chặt tay Linh: “Cậu sẵn sàng chưa? Lần này… chúng ta phải phối hợp tuyệt đối.”
Linh gật đầu, cơ bắp căng lên, sức mạnh trỗi dậy. Lần đầu tiên, cảm giác vừa mạnh mẽ vừa hồi hộp tột độ.
Tên tội phạm bất ngờ tung ra một loạt vật thể bay về phía họ: chai lọ, thùng rác, thậm chí cả bảng hiệu nhỏ. Linh phản xạ, hất chúng ra xa, trong khi Minh phối hợp, dùng ánh sáng đèn pin và sự nhanh nhẹn của mình để cản đường các vật thể.
Một tình huống hài hước xảy ra: Linh nâng một thùng rác quá mạnh, khiến nó bay thẳng về phía một chiếc xe đạp dựng bên đường. Minh lao tới, nhảy lên, hất nó sang một bên, trượt chân nhưng vẫn giữ được thăng bằng. Cả hai cùng bật cười giữa cao trào căng thẳng: “Chúng ta… đúng là một cặp siêu năng lực hài hước!”
Tên tội phạm nhăn mặt, giận dữ: “Các người… không chỉ mạnh mẽ, mà còn phối hợp quá ăn ý!” Hắn tung thêm vài vật thể khác, nhưng lần này, Linh và Minh đã nhịp nhàng hơn. Cô hất thùng rác, anh dùng đèn pin làm hiệu ứng ánh sáng, khiến hắn lúng túng.
Khoảnh khắc Linh và Minh đứng sát nhau, tim đập mạnh, ánh mắt chạm nhau, cả hai nhận ra sức mạnh và sự hỗ trợ lẫn nhau không chỉ giúp họ chiến thắng kẻ thù, mà còn làm cho tình cảm giữa họ sâu sắc hơn.
Cuối cùng, một cú hất mạnh từ Linh khiến tên tội phạm ngã nhào, túi tiền rơi khắp nơi. Minh lao tới, nhặt túi và kéo tay Linh tránh một cú đá cuối cùng. Họ đứng sát nhau, thở dốc, ánh mắt chạm mắt nhau: “Chúng ta thật sự phối hợp ăn ý.”
Tên tội phạm nhận ra mình thất bại, nhanh chóng rút lui, biến mất trong bóng đêm. Linh thở phào, cơ bắp căng lên nhưng lần này là cảm giác hạnh phúc và tự hào.
Minh đặt tay lên vai cô, giọng dịu dàng: “Cậu làm rất tốt. Mình biết sức mạnh của cậu có thể nguy hiểm, nhưng khi kết hợp… chúng ta thật tuyệt vời.”
Linh đỏ mặt, ánh mắt long lanh: “Anh… anh thật sự tin tưởng mình sao?”
Minh mỉm cười, đôi mắt chạm mắt cô: “Hoàn toàn. Và từ giờ, dù có chuyện gì xảy ra, mình sẽ luôn ở bên cậu.”
Đêm đó, họ cùng nhau đi dạo trên con phố nhỏ, vừa cười đùa vừa trò chuyện. Minh nhẹ nhàng nắm tay Linh, còn cô dựa vào vai anh, cảm giác an toàn lan tỏa khắp cơ thể.
Linh biết chắc một điều: ngày bình thường bất thường của cô đã bước sang một chương mới, với hành động gay cấn, hài hước và lãng mạn, cùng người đồng hành đặc biệt bên cạnh.