Sáng thứ Hai, Linh thức dậy với cảm giác bồn chồn. Sau đêm đối đầu căng thẳng với tên tội phạm nguy hiểm, cô biết rằng nguy hiểm thực sự chưa kết thúc. Minh nhắn tin cho cô:
“Linh, mình tìm được manh mối. Tên tội phạm kia không đơn độc. Có một tổ chức đứng sau, mạnh và nguy hiểm hơn nhiều.”
Linh hít một hơi sâu, tim đập nhanh: “Một tổ chức… mạnh hơn nữa sao? Chúng ta phải chuẩn bị kỹ lưỡng.”
Họ hẹn nhau tại quán cà phê nhỏ, nơi Minh giấu laptop và các tài liệu mà anh thu thập được. Anh mở màn hình, chỉ vào bản đồ với các điểm đánh dấu: “Những vụ cướp gần đây đều có điểm chung: chúng xảy ra quanh các trung tâm thương mại nhỏ, và tên tội phạm đều xuất hiện trước khi cảnh sát kịp tới. Điều này chứng tỏ… có ai đó điều phối hắn.”
Linh nhíu mày: “Vậy là… hắn chỉ là con rối, còn kẻ đứng sau mới thực sự nguy hiểm.”
Minh gật đầu, ánh mắt nghiêm túc: “Đúng. Mình đã dò ra một số mối liên hệ giữa các vụ cướp. Chúng ta cần theo dõi, thu thập thêm chứng cứ, nhưng quan trọng hơn là… cậu phải luyện tập kiểm soát sức mạnh tốt hơn nữa.”
Linh mỉm cười, ánh mắt long lanh: “Được rồi. Anh đồng hành, còn mình… sẽ mạnh mẽ hơn.”
Buổi chiều, họ tới khu công viên vắng, bắt đầu luyện tập phối hợp nâng cao. Linh nâng thùng rác, Minh sử dụng ánh sáng đèn pin để gây nhiễu, cả hai cùng tránh né các chướng ngại vật. Trong lúc luyện tập, một tình huống hài hước xảy ra: Linh nâng thùng rác quá mạnh, khiến nó bay thẳng về phía Minh, anh nhanh tay hất nó sang bên nhưng suýt trượt chân. Cả hai bật cười, căng thẳng vừa được xoa dịu bằng tiếng cười.
Sau buổi luyện tập, Minh dẫn Linh tới một khu nhà kho cũ, nơi anh nghi ngờ có manh mối về tổ chức đứng sau. Họ lẻn vào, ánh sáng đèn pin chiếu qua những bụi cây, tạo nên cảnh tượng vừa căng thẳng vừa hồi hộp.
Bên trong, họ tìm thấy hồ sơ, vài bức ảnh và đoạn video ngắn ghi lại những vụ cướp gần đây. Linh đứng nép sau Minh, cảm giác tim đập mạnh, cơ bắp căng lên nhưng không sử dụng sức mạnh.
Minh thì thầm: “Chúng ta phải thật cẩn thận. Nếu bị phát hiện… mọi chuyện sẽ rất nguy hiểm.”
Một lúc sau, họ tìm thấy một manh mối quan trọng: một logo bí ẩn xuất hiện trong tất cả các vụ cướp, khắc lên các vật dụng mà tên tội phạm bỏ lại. Minh chỉ vào logo: “Đây là dấu hiệu của tổ chức đứng sau. Chúng ta cần tìm hiểu kỹ hơn.”
Linh hít một hơi dài, ánh mắt kiên quyết: “Vậy từ nay… không chỉ tên tội phạm, mà còn cả tổ chức đứng sau, chúng ta phải đối mặt. Nhưng với anh bên cạnh… mình không sợ.”
Minh mỉm cười, đặt tay lên vai cô: “Mình cũng vậy. Chúng ta sẽ cùng nhau, từng bước, dù tình huống có căng thẳng hay hài hước, hay thậm chí nguy hiểm đến mức nào.”
Đêm đó, họ đứng trên ban công căn hộ của Linh, ánh đèn vàng lung linh của thành phố. Minh nắm tay Linh, cô dựa vào vai anh, cảm giác an toàn lan tỏa khắp cơ thể. Linh biết chắc một điều: ngày bình thường bất thường của cô đã bước sang một chương mới, với những phi vụ nguy hiểm, manh mối mới, và tình cảm ngày càng sâu sắc với Minh.
Và cô biết rằng, sức mạnh của mình không còn là gánh nặng, mà trở thành cầu nối dẫn cô tới những trải nghiệm phi thường… cùng người đồng hành đặc biệt.