cô gái siêu năng lực

Chương 14: Cuộc đột kích đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm thứ Bảy, thành phố chìm trong ánh đèn vàng nhạt, nhưng Linh và Minh biết rằng sự yên bình chỉ là tạm thời. Họ đứng trước một kho chứa cũ kỹ, nơi Minh nghi ngờ có manh mối quan trọng về tổ chức đứng sau tên tội phạm.

Minh thì thầm: “Linh, cẩn thận. Đây là lần đầu tiên chúng ta đột kích. Phải phối hợp tuyệt đối, không được để bị phát hiện.”

Linh gật đầu, cơ bắp căng lên, mắt long lanh: “Được rồi. Cùng nhau nhé.”

Họ lẻn vào kho, ánh sáng đèn pin xuyên qua những thanh sắt cũ kỹ, tạo nên cảnh tượng vừa hồi hộp vừa căng thẳng. Linh giữ khoảng cách gần Minh, cảm nhận sức mạnh trỗi dậy nhưng vẫn cố kiểm soát.

Bên trong, tiếng bước chân vang lên, tên lính gác xuất hiện. Linh nhíu mày, Minh ra hiệu: “Cậu giữ bình tĩnh, mình sẽ làm phần còn lại.”

Linh hít một hơi, nâng một thùng rác nhẹ nhàng, hất nó ra phía tên lính gác. Tên này giật mình, ngã nhào vào góc tối, khiến Linh đỏ mặt nhưng không dám cười. Minh nháy mắt: “Tuyệt vời! Chúng ta phối hợp ăn ý rồi đó.”

Tiếp tục tiến vào sâu hơn, họ phát hiện những tài liệu quan trọng: hồ sơ, điện thoại và một số vật dụng mang logo bí ẩn. Minh nhanh tay thu thập, trong khi Linh giữ cảnh giác cao độ.

Một tình huống hài hước xảy ra: Linh nâng một chiếc ghế nặng quá, khiến nó va vào một thanh sắt, kêu loảng xoảng. Minh nhanh chóng trượt tới, che ghế lại bằng cơ thể, vừa thở dốc vừa cười khẽ: “Cậu làm mọi thứ thật kịch tính!”

Linh đỏ mặt, vừa căng thẳng vừa phấn khích: “Anh… anh lúc nào cũng đúng lúc!”

Đột nhiên, một tên lính gác khác xuất hiện từ phía sau. Linh phản xạ, hất một thùng rác về phía hắn, nhưng sức mạnh bùng lên quá mạnh, khiến cả hai suýt bị vướng vào nhau. Minh lao tới, nắm tay cô, tránh va chạm. Khoảnh khắc đó, tim họ đập nhanh, ánh mắt chạm nhau: “Chúng ta thật sự là một cặp ăn ý.”

Cuộc đột kích tiếp tục căng thẳng. Linh sử dụng sức mạnh để di chuyển các vật nặng, Minh phối hợp bằng sự nhanh nhẹn và trí thông minh. Họ cùng nhau thu thập chứng cứ, đồng thời né tránh những tên lính gác còn lại.

Khi ra ngoài, trời đã gần sáng, cả hai đứng trên bãi cỏ trước kho chứa, thở hổn hển nhưng ánh mắt tràn đầy hạnh phúc. Minh đặt tay lên vai Linh, giọng dịu dàng: “Cậu làm rất tốt. Mình biết sức mạnh của cậu nguy hiểm, nhưng khi kết hợp… chúng ta thật tuyệt vời.”

Linh đỏ mặt, ánh mắt long lanh: “Anh… anh thật sự tin tưởng mình chứ?”

Minh mỉm cười: “Hoàn toàn. Từ giờ, dù có chuyện gì xảy ra, mình sẽ luôn ở bên cậu.”

Họ đứng đó, trong ánh đèn vàng nhạt của thành phố, cảm nhận sức mạnh trỗi dậy nhưng không còn nỗi sợ. Lần đầu tiên, Linh cảm nhận được rằng sức mạnh không chỉ là vũ khí, mà còn là cầu nối tình cảm giữa cô và Minh.

Và Linh biết chắc một điều: ngày bình thường bất thường của cô đã bước sang một chương mới, với những phi vụ nguy hiểm, tình huống hài hước, cao trào hành động và tình cảm ngày càng sâu sắc với Minh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×