cô gái siêu năng lực

Chương 3: Bí mật khủng khiếp


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng thứ Tư, Linh thức dậy với một cảm giác lạ lùng: vừa háo hức vừa hồi hộp. Sau buổi luyện tập với Minh hôm qua, cô bắt đầu tin rằng có thể kiểm soát sức mạnh, nhưng trong lòng vẫn âm ỉ nỗi lo: một phút bất cẩn thôi, mọi thứ sẽ mất kiểm soát.

Cô bước ra khỏi nhà, hít một hơi dài, và tự nhủ: “Được rồi, Linh. Hôm nay mình sẽ bình tĩnh. Bình tĩnh như một… cô gái bình thường.”

Nhưng thành phố không hề cho cô một ngày bình thường.

Chỉ vài con phố sau, Linh chứng kiến một cảnh tượng khiến tim cô đập loạn nhịp: một tên thanh niên mặt lạnh, tóc bù xù, đang ép một cậu bé bán hàng rong vào góc tường. Cậu bé vừa khóc vừa giật mình, trong khi tên này lôi ra một chiếc ví, ra vẻ định cướp.

Linh đứng đó, tim đập mạnh. Cảm giác giận dữ trỗi dậy trong người cô—một cơn cảm xúc mạnh mẽ mà cô biết sẽ kích hoạt sức mạnh. Cô hít một hơi thật sâu, cố kìm lại… nhưng vô ích.

Một luồng sức mạnh trỗi dậy trong cơ thể, làm tóc cô dựng đứng, cơ bắp căng ra. Trong tích tắc, cô lao tới, nâng tên cướp lên… và văng hắn ra đường như một chiếc búp bê vải.

Cậu bé bán hàng rong đứng đó há hốc mồm: “Cô… cô vừa làm gì vậy?”

Linh đỏ mặt, tự nhủ: “Ôi trời, lại rồi… lại mất kiểm soát.”

Tên cướp ngã chúi xuống đường, nhưng vẫn còn cử động. Linh định chạy tới, thì một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau:

“Đừng đụng tới hắn.”

Linh quay lại và thấy một người đàn ông cao lớn, mặc áo khoác đen, ánh mắt sắc bén như dao. Cô cảm nhận được sự nguy hiểm tỏa ra từ hắn, và trong lòng lập tức cảnh giác.

“Anh… anh là ai?” Linh hỏi, cố gắng giữ bình tĩnh.

“Chỉ là người… quan sát,” hắn đáp, bước tới gần tên cướp và nâng hắn dậy một cách nhẹ nhàng, không chút nỗ lực. Linh cảm thấy cơ thể mình run lên. Không chỉ sức mạnh, mà trực giác cảnh báo: người này không đơn giản.

Tên cướp bỗng bật dậy, bỏ chạy. Linh định lao theo, nhưng người đàn ông mặc áo đen đã giơ tay, tạo ra một lực vô hình khiến tên cướp văng ra, quỳ xuống. Linh há hốc mồm: “Anh ta… cũng có sức mạnh?”

Người đàn ông nhìn cô với ánh mắt sắc lạnh nhưng không gây hại: “Cậu là cô gái hôm trước… đúng không? Người can thiệp vào vụ trộm.”

Linh cảm thấy tim mình đập mạnh. Tên này đã biết về sức mạnh của cô, và… hắn không có vẻ gì là đe dọa cô trực tiếp. Nhưng trong lòng Linh, nỗi sợ vẫn âm ỉ: Nếu anh ta là kẻ nguy hiểm, tôi sẽ làm sao?

Người đàn ông quay đi, bỏ đi như bóng, để lại Linh đứng đó, tim vẫn còn đập thình thịch. Cậu bé bán hàng rong chạy tới, cảm ơn cô rối rít: “Cô… cô cứu cháu…”

Linh chỉ gật đầu, không biết nói gì. Trong lòng cô vừa tự hào vừa lo sợ: sức mạnh này thật sự nguy hiểm… và cũng thật sự hấp dẫn.

Trở về nhà, Linh kể lại cho Minh qua tin nhắn, nhưng chỉ giữ lại những phần “an toàn” nhất. Minh ngay lập tức trả lời:

“Nghe như một phi vụ hành động ngoài phim ấy. Cậu có ổn không?”

Linh nhắn lại: “Ổn… tạm ổn. Nhưng cảm giác… mọi thứ đang thay đổi.”

Minh trả lời bằng một icon cười: “Mình sẽ giúp cậu, đừng lo.”

Linh cười thầm. Dù còn sợ hãi, cô bắt đầu tin rằng mình không đơn độc. Sức mạnh có thể là nguy hiểm, nhưng với Minh bên cạnh, có lẽ cô có thể kiểm soát được nó… và còn khám phá thêm nhiều điều thú vị.

Đêm đó, Linh đứng trên ban công, nhìn xuống thành phố lung linh ánh đèn. Cơn gió thổi qua, tóc bay tung, và cô mỉm cười. Một cảm giác mạnh mẽ trỗi dậy trong cô: sức mạnh không chỉ là gánh nặng, mà còn là cơ hội.

Cô biết rằng từ đây, mỗi ngày sẽ là một thử thách—một ngày bình thường sẽ không còn nữa. Và quan trọng nhất: bí mật của cô đã bị thử thách, nhưng Linh sẽ không để ai kiểm soát mình, ngoại trừ chính bản thân.

Với quyết tâm đó, Linh bước vào giấc ngủ, mơ về những ngày sắp tới: những phi vụ cứu người, những trận chiến, và cả những khoảnh khắc lãng mạn với Minh—người sẽ đồng hành cùng cô trên con đường phi thường này.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×