Ngày hôm sau, Linh thức dậy với một cảm giác vừa phấn khích vừa lo lắng. Sau sự kiện hôm qua, cô biết rằng sức mạnh của mình đã thực sự lộ diện trước một người—và người đó không ai khác chính là Minh, anh chàng lập trình viên mới ở phòng bên cạnh.
Linh tự nhủ: “Mình phải… giữ bình tĩnh. Không được để anh ấy hiểu hết sức mạnh. Như vậy sẽ ổn thôi… hoặc ít nhất là chưa gây rắc rối.”
Cô bước vào văn phòng, mắt dán vào màn hình máy tính, cố gắng tập trung vào email công ty, nhưng trong lòng vẫn rộn ràng. Linh biết Minh đang ở đâu đó gần đó, và chỉ cần một phút sơ sẩy, anh sẽ lại nhìn thấy cô “hành động quá sức”.
Và như để thử thách cô, đúng lúc đó, một vụ việc nhỏ xảy ra. Một tách cà phê từ bàn đồng nghiệp bỗng trượt xuống, lăn trên sàn. Linh giật mình, cảm giác căng thẳng trỗi dậy, khiến tay cô run run. Cô kịp hất nhẹ tách cà phê bằng sức mạnh, khiến nó bay vào thùng rác… mà không ai thấy.
Minh, đi ngang qua, dừng lại và nhướng mày: “Cậu làm gì vậy? Trông giống như… trò ảo thuật.” Anh mỉm cười tinh nghịch, ánh mắt long lanh. Linh đỏ mặt, cố gắng lảng sang việc khác.
Buổi trưa, Minh mời Linh ra quán cơm nhỏ gần công ty. Cả hai ngồi đối diện nhau, ánh nắng chiếu qua cửa sổ, làm bầu không khí thêm ấm áp.
“Cậu… hôm qua có vẻ hơi… đặc biệt,” Minh bắt đầu, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy tò mò.
Linh hốt hoảng, cô nhấp một ngụm nước, cố gắng giữ bình tĩnh: “À… chỉ là… may mắn thôi.”
Nhưng Minh không bỏ lỡ: “May mắn kiểu nâng bay người khác như trong phim hành động sao?”
Linh đỏ bừng mặt, cố gắng cười: “Ừ… hì… chỉ là… một… tai nạn.”
Minh cười, ánh mắt pha lẫn hài hước và tinh nghịch. Anh nghiêng người về phía cô: “Linh à… mình nghĩ là cậu không chỉ may mắn đâu. Mình tin rằng… cậu có gì đó đặc biệt.”
Linh cảm thấy tim đập nhanh. Anh đã biết, hoặc ít nhất là nghi ngờ. Nhưng thay vì sợ hãi, cô cảm thấy nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng có người hiểu, hoặc ít nhất là tò mò về cô.
Sau bữa trưa, Minh dẫn Linh đến một con hẻm nhỏ phía sau quán. Anh cầm một quả bóng cao su, ánh mắt long lanh: “Mình muốn cậu thử một điều… vui vui. Chỉ là… kiểm tra một chút khả năng của cậu thôi.”
Linh hít một hơi sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. Khi cô giơ tay, quả bóng rung lên, nhảy lên không trung, rồi văng ra xa. Linh hét lên: “Ôi trời! Lại mất kiểm soát rồi!”
Minh bật cười: “Thấy chưa, chỉ là một chút thôi. Nhưng thật thú vị phải không?”
Cả hai cùng cười, không khí bỗng trở nên gần gũi. Linh cảm thấy lần đầu tiên, cô không còn cô đơn trong thế giới đầy sức mạnh và nguy hiểm của mình.
Nhưng rồi, khi Linh thử kiểm soát quả bóng lần thứ hai, một chiếc xe máy lao tới từ góc hẻm. Linh giật mình, quả bóng bay vút lên trời, đánh thẳng vào một biển quảng cáo gần đó, vỡ tan.
Minh hét lên: “Linh! Cẩn thận!”
Linh đỏ mặt, vừa hốt hoảng vừa muốn cười: “Ôi trời… mình thật sự chưa kiểm soát được nó hoàn toàn!”
Cả hai đứng đó, nhìn nhau, cười trong tình huống hỗn loạn. Linh cảm nhận được một điều quan trọng: dù sức mạnh có nguy hiểm đến đâu, có Minh bên cạnh, cô sẽ không còn sợ hãi.
Sau sự kiện đó, họ cùng ngồi xuống ghế đá ven đường, thở dài. Minh nghiêng đầu nhìn Linh: “Cậu biết không… mình thấy vui khi được chứng kiến cậu, mặc dù… hơi điên rồ một chút.”
Linh cười, ánh mắt long lanh: “Mình cũng thấy vui… nhưng… hơi xấu hổ.”
Minh nháy mắt: “Không sao, mình sẽ giúp cậu. Và… mình muốn biết thêm về cậu, về sức mạnh này.”
Linh cảm thấy tim mình rung lên. Dù còn sợ hãi, cô bắt đầu tin rằng mình có thể tin tưởng Minh. Sức mạnh không còn là gánh nặng duy nhất—nó trở thành cầu nối cho một mối quan hệ đặc biệt, vừa lãng mạn, vừa hài hước, vừa… nguy hiểm.
Khi đêm buông xuống, Linh đứng trên ban công căn hộ, ngắm ánh đèn thành phố. Cô mỉm cười, cảm nhận sức mạnh trỗi dậy trong cơ thể, nhưng lần này là một cảm giác an toàn và hạnh phúc.
Cô biết rằng từ hôm nay, Minh sẽ không chỉ là đồng nghiệp hay bạn, mà là người đồng hành trên hành trình phi thường của cô—với sức mạnh, những phi vụ hài hước, và cả những khoảnh khắc lãng mạn chưa từng trải qua.
Và Linh biết chắc một điều: ngày bình thường bất thường của cô chưa kết thúc. Nó chỉ mới bắt đầu… cùng Minh.