cô gái siêu năng lực

Chương 5: Cuộc sống hai mặt


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng thứ Sáu, Linh thức dậy với cảm giác… mệt mỏi. Chưa bao giờ cô cảm thấy kiệt sức như hôm nay, và tất cả đều bắt nguồn từ một lý do: sức mạnh siêu nhiên của cô không cho phép cô sống bình thường.

Cô nhìn vào gương, mái tóc bù xù, mắt còn nặng trĩu sau một đêm trằn trọc nghĩ về những sự kiện vừa qua. Cô thở dài: “Mình phải học cách cân bằng… hoặc ít nhất là cố gắng không gây ra thảm họa.”

Trong lúc chuẩn bị đi làm, Linh nghĩ đến Minh. Hình ảnh anh cười, ánh mắt tinh nghịch khi chứng kiến cô điều khiển quả bóng hôm trước lại hiện lên trong đầu. Cô mỉm cười: “Ít nhất Minh không chỉ là người đồng hành, mà còn là… người khiến mình thấy an toàn.”

Ra khỏi nhà, Linh bước vào một ngày làm việc bình thường… nhưng thật ra không hề bình thường. Ngay từ sáng, cô đã phải đối mặt với những tình huống kỳ lạ:

Một đồng nghiệp vô tình làm rơi hộp bút, và Linh phải dùng sức mạnh nhỏ để nhặt nó lên mà không ai phát hiện.

Một cốc nước bị đổ trên bàn, cô nhún vai, ép nhẹ để nước không lan ra khắp phòng.

Một email từ sếp khiến Linh tức giận, cơ bắp căng lên, suýt chút nữa khiến laptop bay khỏi bàn.

Cô thở phào: may mà tất cả chỉ dừng lại ở mức… nhẹ. Nhưng tim vẫn đập thình thịch. Giữ bình tĩnh thực sự là một thử thách lớn.

Giữa buổi sáng, Minh ghé qua bàn Linh, nụ cười tinh nghịch thường trực trên môi: “Cậu ổn chứ? Trông cậu căng thẳng quá.”

Linh cười gượng: “Ừ… chỉ là… hôm nay hơi bận rộn.”

Minh nghiêng đầu, ánh mắt long lanh: “Ừ, mình biết. Nhưng nếu cậu cần ai hỗ trợ… hay ai đó để thử nghiệm… mình sẵn sàng.”

Linh đỏ mặt. Cô vừa cảm thấy ấm lòng vừa xấu hổ: “Anh ấy luôn biết cách làm mình lúng túng.”

Buổi trưa, Linh quyết định đi dạo một chút để giảm căng thẳng. Khi bước ra ngoài, cô phát hiện một tên trộm nhỏ đang cố gắng giật túi xách của một người phụ nữ. Linh hít một hơi dài, cố gắng kìm lại cảm xúc. Nhưng rồi, khi tên trộm giật mạnh túi, một luồng sức mạnh bùng lên trong cô.

Trong tích tắc, tên trộm bị quật ngã xuống đất, túi xách rơi vào tay người phụ nữ. Linh lùi lại, thở dốc, mặt đỏ bừng. May mắn thay, không ai nhận ra cô chính là người đã hành động.

Đúng lúc đó, Minh xuất hiện từ phía sau, ánh mắt lấp lánh tinh nghịch: “Linh à… cậu làm như vậy… là để mình thấy đúng không?”

Linh há hốc mồm, cố gắng giải thích: “Không… không phải! Mình chỉ… uh… vô tình thôi.”

Minh cười lớn: “Uh-huh, vô tình! Mình biết rồi.”

Cả hai cùng cười, không khí bỗng nhiên nhẹ nhõm. Linh nhận ra rằng giữ bí mật sức mạnh không hẳn là gánh nặng, mà còn là cơ hội để kết nối với Minh theo cách đặc biệt.

Chiều tối, sau khi tan làm, Linh đi mua vài món đồ ở siêu thị. Trong lúc lựa chọn, một chiếc xe đạp lao vun vút về phía cô, suýt tông vào người. Linh giật mình, cơ bắp căng lên, nhưng kịp hất nhẹ xe đạp sang một bên. Người đi đường nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên. Linh chỉ mỉm cười, cảm giác vừa mạnh mẽ vừa… hơi lạ lùng.

Khi về nhà, Linh ngồi trên ban công, nhìn xuống thành phố. Ánh đèn vàng lung linh, gió thổi nhẹ, và cô cảm thấy một điều rõ ràng: sức mạnh không chỉ là nguy cơ, mà còn là thử thách để cô trở thành con người khác, mạnh mẽ hơn và tự tin hơn.

Trong lúc ấy, điện thoại reo. Tin nhắn từ Minh:

“Đêm nay rảnh không? Mình có một nơi muốn đưa cậu đi. Không quá nguy hiểm, hứa luôn 😏.”

Linh mỉm cười, tim đập nhanh: “Một ngày bình thường thì đã kết thúc, còn một buổi tối phi thường đang chờ mình.”

Cô nhắn lại: “Được, hẹn anh 8 giờ tối nhé.”

Đêm đến, Linh đứng trên ban công, cảm nhận sức mạnh trỗi dậy trong cơ thể. Cô biết rằng giữ bí mật sẽ là một phần quan trọng của cuộc sống, nhưng với Minh bên cạnh, mọi thứ trở nên dễ dàng hơn. Và quan trọng nhất: mỗi ngày sẽ là một thử thách mới, một ngày bình thường bất thường…

Với quyết tâm đó, Linh bước vào buổi tối, sẵn sàng cho những phi vụ, những tình huống hài hước, và cả những khoảnh khắc lãng mạn chưa từng trải.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×