Sáng thứ Hai, Linh thức dậy với cảm giác khó chịu: một dự cảm không lành đang bao trùm thành phố. Cô vừa uống cà phê, vừa lướt tin tức trên điện thoại. Tin nóng đầu tiên nhảy ra:
“Cảnh sát đang truy tìm tên tội phạm nguy hiểm chuyên cướp bóc và tống tiền các cửa hàng nhỏ trong thành phố. Người dân cảnh giác.”
Linh nhíu mày. Một tên tội phạm nguy hiểm… và không ai biết hắn sẽ xuất hiện lúc nào. Cảm giác giật mình trỗi dậy trong người cô: một cơn sợ hãi pha lẫn kích thích, thứ mà chỉ sức mạnh của cô mới đáp ứng.
Cô bước ra khỏi nhà, vừa đi vừa suy nghĩ: “Mình phải cẩn thận. Nếu hắn xuất hiện, không chỉ mình mà cả người khác sẽ gặp nguy hiểm.”
Đúng lúc đó, trên đường đi làm, Linh nghe tiếng hò hét từ một con phố nhỏ bên cạnh. Một chiếc xe máy lao nhanh về phía một cửa hàng tiện lợi. Linh lao tới, cảm giác giận dữ trỗi dậy: cơn sức mạnh xuất hiện.
Trong tích tắc, tên cướp trấn áp nhân viên cửa hàng, nhưng Linh đã xuất hiện. Một cú hất mạnh, tên cướp văng ra ngoài, túi tiền bay trở lại quầy. Người đi đường nhìn cô há hốc mồm, nhưng Linh không kịp giải thích: tim cô đập thình thịch, cơ thể vẫn căng lên sau cú hất mạnh.
Một giọng trầm, lạnh lùng vang lên: “Cô gái… không nên xuất hiện ở đây.”
Linh quay lại, tim đập nhanh. Một người đàn ông cao lớn, áo khoác đen, đứng đó với ánh mắt sắc bén. Hắn không giống tên cướp trước kia; sức mạnh và thần thái của hắn làm Linh cảm thấy một nỗi sợ thật sự.
Hắn bước tới tên cướp, nâng hắn lên bằng một lực vô hình. Linh há hốc mồm: “Anh ta… cũng có sức mạnh?”
Tên tội phạm, nhận ra Linh, nở nụ cười khinh bỉ: “Cô là… cô gái hôm trước à? Người can thiệp vào vụ trộm nhỏ?”
Linh cảm thấy tim mình đập mạnh. Cô biết rằng: nếu không cẩn thận, bí mật sức mạnh của cô sẽ bị lộ, và nguy hiểm sẽ kéo đến.
Trong lúc Linh phân vân, một tiếng cười khẽ vang lên phía sau: Minh. Anh xuất hiện, mắt long lanh nhưng pha chút lo lắng: “Linh… cậu ổn chứ? Nhìn có vẻ nguy hiểm.”
Linh đỏ mặt: “Mình… mình ổn. Chỉ là… hơi… căng thẳng thôi.”
Tên tội phạm bước tới gần, ánh mắt dò xét. Linh cảm thấy cơ thể căng lên, sức mạnh trỗi dậy. Nhưng cô cố gắng kiềm chế, biết rằng một phút mất kiểm soát sẽ gây ra thảm họa.
“Cô nghĩ có thể ngăn mình sao?” Tên tội phạm nhếch môi cười, nâng một chiếc thùng rác lên bằng sức mạnh vô hình và ném thẳng về phía Linh.
Linh nhảy lên, tránh né, cơ thể căng lên. Sức mạnh bùng phát, cô hất thùng rác ra xa một cách hoàn hảo. Minh đứng phía sau, mắt tròn xoe: “Ôi trời… Linh, cậu thật sự… siêu sức mạnh luôn!”
Linh đỏ mặt, vừa hốt hoảng vừa tự hào. Cô biết rằng, lần đầu tiên, sức mạnh của mình được thử thách nghiêm trọng. Nhưng quan trọng hơn: Minh vẫn ở bên, sẵn sàng hỗ trợ, dù anh không thể dùng sức mạnh như cô.
Tên tội phạm nhìn cả hai, ánh mắt lạnh lùng: “Mình sẽ quay lại. Cô gái, hãy chuẩn bị.” Hắn biến mất trong bóng tối, để lại Linh và Minh đứng đó, tim đập thình thịch.
Minh đặt tay lên vai cô, giọng dịu dàng: “Cậu ổn không? Mình biết lần này… nguy hiểm thật sự, nhưng chúng ta sẽ cùng nhau.”
Linh nhìn anh, cảm giác vừa an toàn vừa hồi hộp. Cô mỉm cười: “Ừ… mình ổn. Nhưng lần sau, mình phải cẩn thận hơn.”
Cả hai đứng đó, nhìn về hướng bóng tối nơi tên tội phạm biến mất. Linh cảm nhận được sức mạnh trong cơ thể, nhịp tim vẫn tăng nhanh. Cô biết rằng, từ đây, cuộc sống của cô sẽ không còn bình thường nữa.
Nhưng với Minh bên cạnh, cô không còn cảm thấy cô đơn. Ngay cả trước những thử thách nguy hiểm nhất, cô cũng sẵn sàng đối mặt.
Và Linh biết chắc một điều: nguy hiểm mới chỉ bắt đầu, và ngày bình thường bất thường của cô sẽ càng thú vị hơn cùng Minh.