Buổi sáng thứ Ba, Linh bước ra khỏi nhà với tâm trạng lẫn lộn. Sự kiện đêm qua vẫn còn ám ảnh trong đầu: tên tội phạm nguy hiểm đã xuất hiện, và sức mạnh của cô đã bị thử thách nghiêm trọng. Cô biết rằng, nếu một phút bất cẩn, mọi thứ sẽ vượt ngoài kiểm soát.
Tuy nhiên, điều khiến cô bận tâm hơn cả là Minh. Sau khi chứng kiến sức mạnh của cô, anh chắc chắn đã nghi ngờ, và Linh lo sợ… liệu anh sẽ nghĩ gì về cô?
Trên đường đi làm, Linh cố gắng tập trung vào nhịp thở, giữ bình tĩnh, nhưng tâm trí cô liên tục quay về Minh. Cô tự nhủ: “Mình không được để anh ấy thấy mình quá khác thường… hoặc ít nhất là chưa.”
Đến văn phòng, Minh đã ngồi sẵn, ánh mắt long lanh nhưng pha chút tinh nghịch: “Chào buổi sáng, Linh. Nghe nói hôm qua cậu đã làm một việc… rất đặc biệt?”
Linh đỏ mặt, lắp bắp: “À… chỉ là… tình cờ thôi.”
Minh nghiêng người về phía cô, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy thuyết phục: “Linh… mình biết rồi. Mình biết cậu có sức mạnh siêu nhiên.”
Linh há hốc mồm, tim đập thình thịch: “Anh… anh biết thật sao?”
Minh cười khẽ, ánh mắt dịu dàng: “Ừ, mình đã nghi ngờ từ lần cậu cứu cậu bé bán hàng rong. Mình chỉ… chờ thời điểm thích hợp để hỏi cậu.”
Linh cảm thấy tim mình rung lên. Thay vì sợ hãi, cô cảm thấy nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng có người biết và… không rời bỏ cô.
“Anh… anh sẽ không sợ hãi chứ?” Linh hỏi, giọng run run.
Minh tiến gần, đặt tay lên vai cô: “Sợ hãi? Không đâu. Thật ra… mình còn thấy rất ấn tượng. Cậu thật đặc biệt, Linh. Và mình… muốn giúp cậu.”
Linh đỏ mặt, cảm giác vừa hạnh phúc vừa ngượng ngùng. Minh không chỉ chấp nhận sức mạnh của cô, mà còn muốn đồng hành cùng cô.
Buổi trưa, cả hai ra quán cà phê nhỏ ven đường. Minh kéo Linh ra góc yên tĩnh, ánh mắt nghiêm túc: “Chúng ta cần nói về chuyện sức mạnh. Cậu phải học cách kiểm soát, không thể để nó bùng phát bất cứ lúc nào.”
Linh gật đầu, ánh mắt long lanh: “Mình biết. Nhưng… anh sẽ giúp mình chứ?”
Minh mỉm cười: “Đương nhiên. Và mình muốn biết, cảm giác khi sử dụng sức mạnh… như thế nào?”
Linh cười ngượng: “Nó… vừa mạnh mẽ vừa sợ hãi. Nhưng khi anh ở bên, cảm giác ấy… bớt đáng sợ hẳn.”
Minh nghiêng đầu, ánh mắt dịu dàng: “Vậy thì từ hôm nay, chúng ta sẽ cùng nhau luyện tập. Mình sẽ là người đồng hành, và… nếu cậu đồng ý, còn là người… chứng kiến những khoảnh khắc đặc biệt của cậu nữa.”
Linh đỏ mặt, tim đập nhanh. Lần đầu tiên, cô cảm thấy sức mạnh không còn là gánh nặng, mà trở thành sợi dây kết nối giữa cô và Minh.
Chiều hôm đó, khi đi dạo trên phố, Linh thử một lần nữa kiểm soát sức mạnh. Một chiếc thùng rác bất ngờ bị gió thổi nghiêng, nhưng cô kịp hất nhẹ, tránh nó va vào một người đi đường. Minh đứng bên cạnh, cười khích lệ: “Đấy, không tệ đâu! Chỉ cần luyện tập thêm, cậu sẽ hoàn toàn kiểm soát được.”
Linh nhìn anh, ánh mắt long lanh: “Anh… anh luôn biết cách làm mình thấy yên tâm.”
Minh mỉm cười, đôi mắt chạm mắt cô, một khoảnh khắc im lặng đầy cảm xúc. Linh cảm nhận được tim mình rung lên, vừa hạnh phúc vừa bối rối. Lần đầu tiên, sức mạnh và tình cảm hòa quyện với nhau theo cách kỳ lạ nhưng tuyệt vời.
Khi hoàng hôn buông xuống, hai người đứng trên ban công căn hộ của Linh, nhìn ánh đèn vàng lung linh của thành phố. Minh đặt tay lên vai cô: “Từ giờ, dù có chuyện gì xảy ra, mình sẽ ở bên cậu. Chúng ta sẽ đối mặt với tất cả, cùng nhau.”
Linh mỉm cười, cảm giác an toàn lan tỏa khắp cơ thể. Cô biết rằng, từ hôm nay, không chỉ sức mạnh mà cả trái tim cô đã tìm thấy người đồng hành. Một người sẽ sát cánh bên cô qua những ngày bình thường bất thường, qua những phi vụ hài hước, căng thẳng, và cả những khoảnh khắc lãng mạn chưa từng trải.
Và Linh biết chắc một điều: bí mật đã hé lộ, nhưng không còn là gánh nặng. Nó trở thành cầu nối, để cô bước vào một cuộc sống phi thường… cùng Minh.