Đêm hôm đó, thành phố chìm trong ánh đèn vàng lấp lánh, nhưng Linh không thể ngủ. Trong lòng cô là cảm giác vừa hứng khởi vừa lo lắng: tên tội phạm nguy hiểm vẫn đang ngoài kia, và cô biết rằng không thể tránh né mãi.
Minh nhắn tin:
“Linh, mình biết hắn sẽ xuất hiện. Tối nay, chúng ta cùng nhau xử lý nhé. Đừng lo, mình sẽ ở bên cậu.”
Linh hít một hơi dài, tim đập nhanh: “Được rồi… lần đầu tiên phối hợp.”
Cả hai hẹn nhau tại một con hẻm nhỏ nơi tên tội phạm từng xuất hiện. Minh đứng đó, tay cầm chiếc đèn pin, ánh mắt long lanh pha chút lo lắng nhưng đầy quyết tâm: “Cậu sẵn sàng chưa?”
Linh gật đầu, cơ thể căng lên, sức mạnh trỗi dậy nhẹ nhàng nhưng rõ rệt. “Sẵn sàng.”
Chỉ vài phút sau, bóng dáng tên tội phạm xuất hiện, mang theo một chiếc túi lớn, ánh mắt lạnh lùng. Hắn nhìn Linh và Minh, nở nụ cười khinh bỉ: “Lại gặp nhau… cô gái và… cậu chàng.”
Minh bước tới, giọng điềm tĩnh: “Đêm nay, hắn không còn cơ hội nữa.”
Tên tội phạm bật cười, nâng chiếc túi lên bằng sức mạnh vô hình, ném về phía Linh. Cô hít một hơi sâu, cơ bắp căng lên. Một luồng sức mạnh bùng lên trong người cô, quả bóng bay ra ngoài—ồ không, nhầm, là chiếc túi bị Linh hất lại, bay trúng một thùng rác và rơi ra đường.
Minh kịp nắm tay Linh, kéo cô tránh ra phía sau: “Cẩn thận!” Anh trượt nhẹ, nhưng vẫn giữ vững vị trí.
Linh đỏ mặt, vừa hồi hộp vừa phấn khích. Cô biết rằng, lần đầu tiên, họ phải phối hợp ăn ý. Cô hất một thùng rác khác, tạo ra một màn chắn để cản đường tên tội phạm, trong khi Minh dùng chiếc đèn pin phản chiếu ánh sáng, khiến hắn bị phân tán tạm thời.
Tên tội phạm giận dữ, tung thêm vài vật dụng khác về phía họ. Linh thở gấp, cảm giác vừa mạnh mẽ vừa lo sợ. Cô quay sang Minh, và trong khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, cả hai bật cười nhẹ: “Chúng ta sẽ làm được!”
Sức mạnh của Linh kết hợp với sự thông minh và nhanh nhẹn của Minh, dần dần khiến tên tội phạm mất thế chủ động. Một cú hất mạnh nữa từ Linh khiến hắn ngã nhào, túi tiền rơi ra khắp nơi. Minh nhanh chóng nhảy tới, nhặt túi, cầm tay Linh: “Hoàn hảo!”
Cả hai đứng đó, thở dốc, mắt chạm nhau, tim đập mạnh. Linh đỏ mặt: “Mình… chưa bao giờ… căng thẳng mà vui thế này.”
Minh cười, ánh mắt dịu dàng: “Mình cũng vậy… lần đầu tiên, phối hợp ăn ý cùng cậu, cảm giác thật tuyệt.”
Tên tội phạm nhận ra rằng hắn đã thất bại, nhanh chóng rút lui, biến mất trong bóng đêm. Linh thở phào, cơ thể vẫn căng lên, nhưng lần này là một cảm giác hạnh phúc và tự hào.
Minh đặt tay lên vai cô, dịu dàng: “Cậu làm rất tốt, Linh. Mình biết rằng sức mạnh của cậu có thể nguy hiểm, nhưng khi kết hợp… chúng ta thực sự tuyệt vời.”
Linh nhìn anh, ánh mắt long lanh: “Anh… anh thật sự tin tưởng mình sao?”
Minh mỉm cười, mắt chạm mắt cô: “Hoàn toàn. Và từ giờ, dù có chuyện gì xảy ra… mình sẽ luôn ở bên cậu.”
Đêm đó, trên ban công, Linh đứng cạnh Minh, cảm nhận sức mạnh trỗi dậy trong cơ thể nhưng lần này không phải là nỗi sợ, mà là niềm hứng khởi và sự an toàn. Cô biết rằng, từ hôm nay, cuộc sống phi thường của cô sẽ không còn đơn độc. Minh sẽ đồng hành, chứng kiến và cùng cô trải qua những phi vụ hành động, những khoảnh khắc hài hước, và cả những phút giây lãng mạn đầy rung động.
Và Linh biết chắc một điều: ngày bình thường bất thường của cô đã chính thức bước sang một chương mới, đầy kịch tính và cảm xúc…