An Nhiên hít một hơi thật sâu khi cánh cửa gỗ mun nặng nề khẽ đóng lại sau lưng. Cô đứng giữa thư phòng, cảm giác lạc lõng như bị ném vào một vũ trụ khác. Ánh đèn chùm pha lê từ trần nhà cao rọi xuống sàn cẩm thạch đen bóng, tạo nên một không gian xa hoa nhưng lạnh lẽo, hoàn toàn đối lập với sự ấm áp mà một gia sư mong đợi. Cô siết chặt chiếc túi xách, bộ vest công sở của mình dường như quá mờ nhạt trong sự lộng lẫy này.
Cô là An Nhiên, sinh viên sắp tốt nghiệp, người đã ký hợp đồng gia sư ngoại ngữ cấp tốc với một trong những người đàn ông quyền lực nhất thành phố: Thiên Vũ. Hồ sơ của anh ngắn gọn và đáng sợ: Chủ tịch, 28 tuổi, cần kiến thức gấp. Mức lương hậu hĩnh, đổi lại là sự bảo mật tuyệt đối và những khung giờ làm việc oái oăm.
Thiên Vũ đang ngồi sau chiếc bàn làm việc bằng gỗ mun. Anh không ngẩng đầu khi cô bước vào, chỉ có tiếng gõ nhẹ của ngón tay thon dài lên mặt bàn gỗ, đều đặn và áp bức. Chiếc áo sơ mi trắng được ủi phẳng phiu, càng làm nổi bật vẻ mạnh mẽ và điềm tĩnh của anh. Sự chờ đợi im lặng này khiến An Nhiên cảm thấy mình không phải một chuyên gia mà là một kẻ cầu xin.
Mãi cho đến khi cô khẽ ho để phá vỡ sự im lặng, anh mới ngước lên.
Ánh mắt anh, sắc lạnh và không hề có nhiệt độ, lướt nhanh qua cô. Đó là một cái nhìn đánh giá toàn diện, từ mái tóc buộc cao gọn gàng, chiếc cổ trắng ngần, cho đến sự căng thẳng thoáng qua trên đôi môi cô. Anh không nhìn cô như một người hợp tác, mà như một vật phẩm đang được cân nhắc.
"Cô An Nhiên," Giọng anh trầm, đầy quyền lực, như một tuyên bố không thể bác bỏ. "Ngồi đi. Tôi không có nhiều thời gian."
An Nhiên kéo ghế đối diện anh, cô cảm thấy sự áp đảo vô hình từ anh.
"Tôi đã xem hồ sơ của cô. Điểm số hoàn hảo," anh nói tiếp, âm thanh như được mài giũa. "Nhưng tôi không cần một giáo viên lý thuyết suông. Tôi cần một người giúp tôi hấp thụ kiến thức trong ba tháng. Tôi muốn hỏi cô một điều..."
Anh hơi cúi người về phía trước, động tác khiến chiếc cà vạt lỏng lẻo của anh rủ xuống. Khoảnh khắc đó, ánh mắt anh sâu thẳm và mờ ám hơn hẳn.
"Cô có tự tin rằng cô có thể khiến một người đàn ông muốn học không? Ngay cả khi anh ta mệt mỏi và không hề có hứng thú với những gì cô đang giảng dạy?"
Câu hỏi đi lạc khỏi ranh giới chuyên môn, nó mang tính thử thách cá nhân một cách lộ liễu. An Nhiên cảm thấy má mình hơi nóng lên, nhưng cô giữ vững sự bình tĩnh.
"Tôi tin rằng giáo trình của tôi được thiết kế để kích thích sự hứng thú, thưa Chủ tịch," cô đáp, cố tình nhấn mạnh từ ngữ chuyên môn. "Phương pháp của tôi là cá nhân hóa."
Thiên Vũ nở một nụ cười chế nhạo rất nhẹ. "Cá nhân hóa? Tốt. Vậy tôi sẽ cá nhân hóa thời gian. Chúng ta sẽ học từ 9 giờ tối đến 11 giờ đêm, ngay tại đây."
An Nhiên nhíu mày. 9 giờ tối. Đó là khung giờ mệt mỏi nhất, cũng là thời điểm dễ xảy ra những tình huống ngoài lề nhất.
"Chủ tịch Thiên Vũ," cô lên tiếng, giữ giọng nói vững vàng. "Tôi cần một thỏa thuận rõ ràng về ranh giới. Tôi là gia sư, anh là học viên. Mối quan hệ của chúng ta chỉ giới hạn trong phạm vi kiến thức và thời gian học. Bất kỳ sự xâm phạm hay lời nói hai nghĩa nào cũng sẽ khiến tôi chấm dứt hợp đồng ngay lập tức."
Thiên Vũ chống tay lên bàn, thân hình cao lớn nghiêng hẳn về phía cô. Khoảng cách giữa họ bị rút ngắn đến mức nguy hiểm.
"Rất rõ ràng. Gia sư và học trò." Anh lặp lại, nhưng giọng nói lại ngọt ngào và gợi cảm một cách kỳ lạ, như đang mời gọi một trò chơi nguy hiểm. "Chỉ có tôi và cô, hai tiếng đồng hồ mỗi đêm. Không ai được biết về những gì diễn ra trong căn phòng này, ngoài hai chúng ta. Cô có đồng ý với điều khoản bảo mật này không, cô An Nhiên?"
Sự bảo mật không chỉ là điều khoản hợp đồng; nó là lời mời gọi đến một mối quan hệ chìm trong bóng tối.
An Nhiên hít một hơi sâu, sự căng thẳng chạy dọc sống lưng. Cô ngước nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh. Cô thấy ánh lửa ngầm đang bùng cháy trong đó, nó không phải lửa tri thức, mà là lửa của sự chiếm hữu và thử thách.
"Tôi đồng ý. Bắt đầu từ tối mai." Cô nói chắc nịch.
Thiên Vũ rút ra một chiếc bút máy bằng vàng, đưa cho cô hợp đồng. Khoảnh khắc cô cầm bút ký, ngón tay anh lướt nhẹ qua mu bàn tay cô. Dù chỉ là một thoáng chốc, An Nhiên cảm thấy như bị giật điện, và chiếc bút trên tay cô khẽ run lên.
Cô đã ký vào Giao kèo bí mật của riêng mình. Cô đã bước chân vào một căn phòng nơi ranh giới giữa thầy và trò, giữa ông chủ và nhân viên, đã bị đặt dưới án tử. Cô biết, từ giây phút này, mọi chuyện sẽ không còn đơn thuần là việc học nữa.