An Nhiên đến căn biệt thự đúng 8 giờ 50 phút tối hôm sau. Cô đã dành cả ngày để chuẩn bị, không chỉ giáo án mà còn là một bộ giáp tinh thần vững chắc. Cô chọn một chiếc váy sơ mi dài tay, kín đáo, màu xanh than, nghiêm túc và chuyên nghiệp đến mức tối đa. Cô cần khẳng định rõ ràng: đây là nơi làm việc, không phải nơi để thỏa mãn những trò chơi quyền lực của Thiên Vũ.
Đúng 9 giờ, cô ngồi đợi trong thư phòng. Lần này, Thiên Vũ không để cô chờ lâu. Anh bước vào, không mặc vest như buổi đầu, chỉ là một chiếc áo thun Henley màu xám than và quần jogger tối màu. Trang phục giản dị ấy lại càng làm nổi bật sự mạnh mẽ của bờ vai và cánh tay săn chắc, tạo nên sự đối lập đầy khiêu khích với bầu không khí học thuật.
Anh không nói gì, chỉ ngồi xuống đối diện cô, tựa lưng vào ghế một cách thư thái, khác hẳn vẻ nghiêm nghị hôm qua.
"Chúng ta bắt đầu thôi, cô gia sư," anh nói, giọng anh trầm và có chút khàn, như vừa trải qua một ngày dài mệt mỏi. "Hôm nay tôi mệt. Cô cần làm cho việc học này trở nên thú vị."
An Nhiên hít sâu, mở giáo trình. "Chúng ta sẽ luyện tập hội thoại chuyên sâu. Đây là một kịch bản đàm phán."
Cô đặt tài liệu xuống, cố gắng giữ khoảng cách. Nhưng ngay khi cô bắt đầu đọc kịch bản, Thiên Vũ đã ngắt lời.
"Kịch bản khô khan quá." Anh lấy tài liệu, đặt nó sang một bên. "Chúng ta hãy thực hành tình huống đi. Cô là giám đốc đối tác của tôi, đang cố gắng thuyết phục tôi ký một hợp đồng quan trọng. Món hời lớn, nhưng có rủi ro. Hãy dùng toàn bộ kỹ năng của cô để làm tôi lay động."
An Nhiên hiểu, đây là một trò chơi quyền lực. Anh muốn cô phải tiếp cận anh, không chỉ bằng lý lẽ.
"Được thôi, thưa Chủ tịch." An Nhiên gằn giọng. Cô đứng dậy, đi vòng qua bàn làm việc, hành động này vốn dĩ đã là sự xâm phạm không gian của anh. Cô đứng bên cạnh anh, hơi cúi người xuống để tầm mắt ngang nhau.
"Anh nên nhìn vào mắt tôi," cô nói bằng tiếng Anh, giọng nói dứt khoát và mạnh mẽ.
Thiên Vũ ngước lên, ánh mắt anh sắc bén và nóng bỏng, không hề có vẻ tập trung vào bất kỳ thương vụ nào. Anh nhìn thẳng vào An Nhiên, và cô cảm nhận được sự căng thẳng trong tư thế này. Hơi thở của cô dường như gần kề với bờ vai anh, và mùi hương bạc hà xen lẫn gỗ đàn hương từ cơ thể anh khẽ quấn lấy cô.
Cô phải làm việc chuyên nghiệp, nhưng mọi giác quan của cô lại bị tập trung vào sự gần gũi đáng sợ này.
"Thưa Chủ tịch, đây là cơ hội có một không hai," cô tiếp tục nói bằng ngoại ngữ, cố gắng phớt lờ nhiệt độ cơ thể anh đang tỏa ra. "Anh không nên để những nghi ngờ nhỏ nhặt cản trở lợi ích lớn."
Anh dựa người vào lưng ghế, mỉm cười, một nụ cười quỷ quyệt.
"Nghi ngờ của tôi không nhỏ nhặt. Chúng là những rào cản rất lớn." Thiên Vũ thong thả đáp, rồi đột ngột đưa tay lên – không phải để chạm vào cô, mà là để giữ lấy cổ tay cô, nơi cô đang vô tình chống lên bàn.
Cái chạm tay này, dù chỉ là một khoảnh khắc kiềm chế, đã gây ra một cú sốc điện.
"Rào cản lớn nhất," anh tiếp tục, ánh mắt đốt cháy vào cô, "là cô đang cố gắng quá mức để chứng minh rằng mình không bị quyến rũ bởi thương vụ này, và bởi..." Anh dừng lại, giọng anh trầm thấp như một lời thì thầm ám chỉ.
An Nhiên rút tay lại ngay lập tức, trái tim cô đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô lùi lại một bước, cố gắng điều chỉnh hơi thở.
"Thưa Chủ tịch, đó là kỹ thuật đàm phán," cô đáp trả, giọng hơi run. "Chúng ta hãy quay lại kịch bản."
Nhưng anh đã đạt được mục đích. Anh đã thử thách được cô.
"Được rồi, cô gia sư," anh cười, nụ cười chiến thắng. "Cô đã khiến tôi thấy hứng thú. Bây giờ, hãy dạy tôi ngữ pháp của sự thuyết phục."
Hai tiếng tiếp theo là một sự tra tấn ngọt ngào. Mỗi lần cô cúi người chỉ vào lỗi sai, anh lại cố ý dựa sát hơn hoặc chậm rãi nhích ghế về phía cô. Khi An Nhiên chỉ vào một từ, anh lại vô tình chạm tay vào tay cô. Những cái chạm này luôn ngắn ngủi và mập mờ, không thể bị buộc tội là quấy rối, nhưng đủ để khiến cô mất tập trung và ý thức rõ ràng về sự hiện diện của anh.
Khi đồng hồ điểm 11 giờ, An Nhiên thở phào nhẹ nhõm. Cô nhanh chóng thu dọn tài liệu.
"Buổi học kết thúc, thưa Chủ tịch."
"Khoan đã," Thiên Vũ nói. Anh đứng dậy, thân hình cao lớn che khuất một phần ánh đèn. Anh đi vòng qua bàn, tiến về phía cô.
"Tôi có một bài tập về nhà cho cô." Anh đưa tay ra, vuốt nhẹ một sợi tóc lòa xòa trên trán cô. Hành động này vượt ra ngoài mọi ranh giới gia sư.
"Cô gia sư," anh ghé sát, hơi thở ấm nóng lướt qua vành tai cô. "Tôi muốn cô nghĩ về việc tại sao, ngay cả khi cô đã cố gắng chuyên nghiệp đến vậy, cô vẫn thất bại trong việc giữ khoảng cách."
Anh lùi lại, trả lại không gian cho cô, nhưng cảm giác bỏng rát nơi anh vừa chạm vẫn còn đó. Anh đứng nhìn cô với ánh mắt nửa thách thức, nửa quyến rũ.
An Nhiên nhanh chóng cúi chào, trái tim cô vẫn đập loạn nhịp. Cô biết, buổi học hôm nay không phải là bài học về ngoại ngữ, mà là bài học về những giới hạn sắp bị xô đổ của chính cô.
Cô đã bước ra khỏi phòng, mang theo một câu hỏi bỏng rát: Cô có thực sự muốn giữ khoảng cách, hay cô đang lừa dối chính mình?