cô gia sư trẻ của tôi

Chương 7: Sự Đầu Hàng Ngọt Ngào


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Nụ hôn của Thiên Vũ không phải là một câu hỏi, mà là một sự trả lời dứt khoát cho tất cả những căng thẳng và khao khát dồn nén suốt bấy lâu. An Nhiên cảm thấy lý trí cô tan chảy trong khoảnh khắc đó. Chiếc thẻ đen, chiếc váy đen, và căn hộ áp mái này—tất cả đều là minh chứng cho sự đầu hàng của cô.

Không có lời giảng giải nào, không có lời từ chối nào. An Nhiên vòng tay qua cổ anh, đáp lại nụ hôn với tất cả sự nồng nhiệt và khao khát mà cô đã cố gắng chôn vùi. Ngôn ngữ cơ thể của họ lúc này đã vượt qua mọi bài học về đàm phán hay khoảng cách chuyên nghiệp.

Thiên Vũ tách ra khỏi cô, ánh mắt anh sâu thẳm và mờ ảo bởi khao khát, dán chặt vào khuôn mặt cô.

"Anh đã chờ đợi giây phút này... từ cái ngày em bước vào thư phòng của anh," anh thì thầm, giọng anh khàn đặc, một sự thừa nhận tuyệt đối.

Anh dùng từ "em", một danh xưng thân mật và xâm phạm, nhưng An Nhiên lại thấy nó ngọt ngào đến mức không thể cưỡng lại.

An Nhiên không nói được. Cô chỉ dùng tay chạm nhẹ vào má anh, cảm nhận sự mềm mại và ấm áp dưới lớp áo len. Cô muốn dùng cơ thể mình để diễn tả tất cả những gì cô không dám nói.

Thiên Vũ hiểu rõ điều đó. Anh nâng bổng cô lên, không khó khăn gì. Chiếc váy đen bị xô lệch, phô bày thêm những đường cong gợi cảm của cô. Anh ôm cô vào lòng, đưa cô rời khỏi chiếc sofa, đi về phía nơi ánh đèn thành phố trải dài.

Anh đặt cô xuống sàn nhà trải thảm mềm mại, nơi ánh sáng từ thành phố rọi vào, tạo ra một không gian mơ hồ và lãng mạn.

"Cô giáo à," anh nói, giọng anh trở lại vẻ trêu chọc nhưng đầy quyền lực như Chủ tịch Thiên Vũ, "hôm nay, chúng ta sẽ học về sự cấm kỵ."

Anh nhẹ nhàng kéo chiếc váy đen mỏng manh khỏi vai cô, để lộ vùng da mịn màng nơi cổ và vai.

"Sự cấm kỵ khiến mọi thứ trở nên ngọt ngào hơn," anh vừa thì thầm vừa hôn nhẹ lên xương quai xanh của cô. "Em có cảm thấy không? Chúng ta đang làm điều không được phép làm. Đó là hương vị tuyệt vời nhất."

An Nhiên nhắm mắt lại. Cảm giác tội lỗi hòa lẫn với sự hưng phấn đến tột độ. Đây không còn là lớp học. Đây là một sân khấu riêng, nơi thỏa thuận đã bị xé bỏ và ranh giới đã bị đốt cháy.

"Anh không nên... không nên làm thế này," cô yếu ớt phản kháng, nhưng tay cô lại siết chặt lấy áo anh.

"Anh biết. Và em cũng biết," Thiên Vũ ngắt lời cô, đôi mắt anh dán chặt vào cô, như muốn xâm nhập vào mọi suy nghĩ. "Nhưng em đã đến đây. Em đã mặc chiếc váy này. Em đã chấp nhận luật chơi của anh."

Anh không để cô kịp trả lời. Mọi sự kìm nén, mọi sự chuyên nghiệp, mọi rào cản đạo đức đã bị đánh sập. Sự xâm phạm không gian cá nhân, sự chiếm hữu, sự cấm kỵ—tất cả đều biến thành ngọn lửa tình yêu bùng cháy trong căn hộ áp mái.

Anh không vội vã, anh tận hưởng sự đầu hàng của cô, từ từ khám phá từng góc khuất trên cơ thể cô bằng sự tinh tế và mạnh mẽ của một người đàn ông quyền lực. Anh muốn cô cảm nhận được giá trị của sự cấm kỵ này.

An Nhiên không còn là gia sư, cô là một người phụ nữ đắm chìm trong khao khát. Cô không dạy anh về ngôn ngữ, cô dạy anh về sự mềm yếu và sự buông thả của bản thân.

Sau đó, khi mọi thứ lắng xuống, hai người nằm cạnh nhau trên thảm mềm, nhìn ra ánh đèn thành phố. Mùi hương gỗ đàn hương và mùi nước hoa ngọt ngào của cô đã hòa quyện vào nhau, tạo thành một mùi hương tội lỗi và thân mật duy nhất.

Thiên Vũ vuốt nhẹ mái tóc cô, hôn lên trán cô, một cử chỉ yêu thương và bảo vệ hiếm hoi.

"Thỏa thuận đã được ký kết," anh thì thầm, giọng anh đầy vẻ mãn nguyện. "Và nó sẽ không được công bố."

An Nhiên dựa vào lồng ngực anh, cảm nhận nhịp tim anh đập mạnh mẽ. Cô biết, cô đã đánh đổi tất cả. Sự nghiệp, danh dự, và sự an toàn của cô. Nhưng trong khoảnh khắc này, cô chỉ cảm thấy sự bình yên và mãn nguyện tuyệt đối.

"Vậy... bài học tiếp theo là gì, thưa Chủ tịch?" cô hỏi, giọng cô khàn khàn và mệt mỏi.

Thiên Vũ ôm chặt cô hơn.

"Bài học tiếp theo là: Làm thế nào để duy trì một bí mật tuyệt đối. Và em sẽ là người kiểm tra."


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×