Chiếc thẻ từ màu đen nằm trong túi xách của An Nhiên suốt đêm. Nó lạnh lẽo và nặng trịch, như một bản án được định sẵn.
Căn hộ áp mái. Không có Lâm Vy. Không có ai khác.
Lời mời của Thiên Vũ không phải là một đề nghị học tập, mà là một lời thú tội ngầm về ý định của anh, và là một lời thách thức cuối cùng đối với sự tự chủ của cô. Cô biết rõ, khi bước vào không gian hoàn toàn riêng tư đó, danh phận "gia sư" của cô sẽ chính thức bị tước bỏ.
Cả ngày hôm đó, An Nhiên sống trong sự giằng xé. Lý trí cô hét lên: Đừng đi! Chấm dứt hợp đồng! Quay lại cuộc sống bình thường! Nhưng cơ thể cô lại dâng lên một cảm giác hưng phấn và tò mò tội lỗi. Cô nhớ lại cái chạm tay dưới gầm bàn, nhớ lại hơi thở ấm nóng bên tai, và cô không thể phủ nhận: cô muốn thêm nữa.
Tối đến, cô đứng trước tủ quần áo. Bộ vest xanh than chuyên nghiệp không còn phù hợp. Cô không thể mặc đồ ngủ. Cô cần một thứ gì đó mỏng manh hơn, nhưng vẫn đủ kiêu hãnh.
Cuối cùng, cô chọn một chiếc váy ôm sát màu đen, chất liệu len mỏng. Chiếc váy không quá hở hang, nhưng lại tôn lên đường cong cơ thể cô một cách tinh tế và gợi mở. Cô nhìn mình trong gương. Đôi mắt cô, thường ngày luôn toát lên vẻ kiên định, giờ lại ánh lên một sự hấp dẫn và mong chờ đầy nguy hiểm.
Cô không còn chuẩn bị giáo án. Cô đang chuẩn bị cho sự sụp đổ.
Đúng 7 giờ tối, An Nhiên đứng trước tòa nhà chọc trời nơi Thiên Vũ sinh sống. Khi cô dùng chiếc thẻ từ đen, thang máy riêng đưa cô lên thẳng tầng cao nhất. Cảm giác cô độc và bí mật bao trùm lấy cô.
Cánh cửa trượt mở ra.
Căn hộ áp mái là một không gian rộng lớn với cửa kính trong suốt, nhìn thẳng ra thành phố lung linh ánh đèn. Âm nhạc Jazz nhẹ nhàng vang lên, không khí ấm cúng, khác hẳn vẻ lạnh lẽo của biệt thự. Đèn điện được điều chỉnh ở mức mờ ảo và dịu dàng nhất.
Thiên Vũ đang đứng bên quầy bar, mặc chiếc áo len cổ lọ màu kem, trông thoải mái và quyến rũ hơn bao giờ hết. Anh không còn mang vẻ Chủ tịch uy quyền, mà là một người đàn ông đang chờ người tình trong không gian riêng tư của mình.
Anh quay lại, và ánh mắt anh ngay lập tức dán chặt vào chiếc váy đen của cô.
Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt anh không còn là sự đánh giá lạnh lùng nữa, mà là sự tán thưởng không hề che giấu. Cô biết, lựa chọn trang phục của cô đã thừa nhận sự thay đổi bản chất của buổi hẹn này.
"Cô đến rồi, An Nhiên," anh nói. Lần này, anh gọi thẳng tên cô, một sự thân mật tuyệt đối.
"Chủ tịch Thiên Vũ," cô đáp, cố gắng duy trì sự khách sáo cuối cùng. "Tôi mang tài liệu đến đây."
"Bỏ nó xuống đi," anh ra lệnh nhẹ nhàng, tay anh với lấy một ly rượu vang. "Hôm nay, chúng ta sẽ học về sự thả lỏng. Uống một chút đi."
Anh đi về phía cô, đưa ly rượu cho cô. Khoảng cách giữa họ bị xóa nhòa.
"Tôi không uống trong giờ làm việc," cô từ chối, nhưng giọng cô lại yếu ớt.
"Đây không phải giờ làm việc. Đây là không gian riêng của tôi," anh nhấn mạnh, tay anh đặt lên eo cô một cách nhẹ nhàng nhưng dứt khoát, dẫn cô đến chiếc sofa lớn nhìn ra toàn cảnh thành phố.
Anh không ép cô uống, anh chỉ ngồi xuống, và yêu cầu cô ngồi sát bên cạnh.
"Bài học hôm nay: Ngôn ngữ cơ thể của khao khát," anh thì thầm, không nhìn cô, mà nhìn ra ánh đèn thành phố.
"Tôi muốn cô nói về điều cấm kỵ trong đàm phán. Những gì mà người ta muốn nhưng không dám nói ra. Những gì mà họ muốn chạm vào nhưng phải kiềm chế."
An Nhiên nuốt khan. Anh đang dùng chính giáo án của cô để mô tả mối quan hệ của họ.
"Đó là những thứ... mang tính chất xâm phạm cá nhân," cô đáp, cảm thấy hơi thở của anh đang phả vào tóc mình. "Trong giao tiếp, chúng ta kiềm chế để duy trì sự chuyên nghiệp."
"Nhưng nếu sự kiềm chế đó khiến người ta phát điên thì sao?" Anh đột ngột quay sang nhìn cô, khoảng cách lúc này gần đến mức nguy hiểm. "Nếu anh muốn thứ mà anh không được phép có, và nó ngay trước mặt anh, cô nghĩ anh ta nên làm gì?"
An Nhiên không trả lời được. Cô chỉ thấy đôi mắt anh sâu thẳm và hút hồn. Sự im lặng giữa họ căng đến mức có thể đốt cháy không khí.
Đột nhiên, Thiên Vũ đưa tay ra. Lần này, anh không chạm vào má cô. Anh lồng ngón tay mình vào sợi dây chuyền bạch kim mỏng manh trên cổ cô, và kéo nhẹ, khiến khuôn mặt cô nghiêng về phía anh.
"Tôi muốn cô nhìn tôi," anh thì thầm. "Không phải với tư cách gia sư. Mà là với tư cách An Nhiên. Cô có khao khát gì không?"
An Nhiên cảm thấy toàn thân mình run rẩy. Tay anh ở ngay sát xương quai xanh, một vùng nhạy cảm và dễ bị tổn thương. Chiếc váy đen mỏng manh như không tồn tại.
Cô không thể nói dối được nữa. Cô nhìn vào mắt anh, và thì thầm, sự đầu hàng hoàn toàn trong giọng nói:
"Tôi... Tôi không biết nữa. Tôi không còn biết ranh giới ở đâu."
Đó là lời thú nhận mà Thiên Vũ đã chờ đợi. Anh buông sợi dây chuyền, nhưng thay vào đó, anh áp môi mình lên tai cô, thì thầm một câu nói khiến cô mất hết lý trí.
"Ranh giới là do anh đặt ra, và cô đã bước qua nó ngay từ khi cô chọn chiếc váy này, An Nhiên. Đêm nay, cô là của tôi."
Và sau đó, nụ hôn đến. Không còn là nụ hôn thử thách nhẹ nhàng như lần đầu trong thư phòng. Nụ hôn này là sự xâm chiếm và khẳng định quyền sở hữu, mạnh mẽ, sâu sắc, và hấp dẫn đến mức khiến An Nhiên hoàn toàn chìm đắm trong ngọn lửa cấm kỵ mà cô đã cố gắng che giấu bấy lâu.