Sự khác biệt giữa lớp học nhóm và buổi tập riêng giống như sự khác biệt giữa một bản phác thảo công khai và một bản vẽ chi tiết được bảo mật. Khi Thiên An bước vào phòng tập Ananda Studio vào tối thứ Hai tuần tiếp theo, không gian này mang một ý nghĩa hoàn toàn mới. Phòng tập trống rỗng, chỉ có hai tấm thảm được trải sẵn, đối diện nhau. Ánh đèn vàng dịu vẫn vương vãi, nhưng không khí trở nên cô đọng và cá nhân hơn rất nhiều.
Hạ Linh đang đợi anh. Hôm nay cô mặc đồ tập màu xám tro, khiến làn da cô thêm nổi bật, và sự uyển chuyển của cô trở nên rõ ràng hơn dưới lớp vải.
"Chào anh, Thiên An. Chúng ta sẽ bắt đầu bằng việc đánh giá sự linh hoạt của anh," cô nói, giọng cô không còn cần phải lớn để chỉ huy cả lớp. Giọng nói thì thầm nhẹ nhàng hơn, khiến anh phải cúi người để lắng nghe.
Buổi tập 1-1 không cho phép Thiên An có bất kỳ sự trốn tránh nào. Hạ Linh đẩy anh vào những tư thế mà anh chưa từng nghĩ cơ thể mình có thể làm được. Cô kiên nhẫn, không vội vàng, nhưng kiên quyết. Cô không còn chỉ sửa cho anh một lần rồi bước đi; cô dành toàn bộ sự chú ý cho cơ thể anh.
Và khi cô tập trung vào anh, anh cũng tập trung vào cô—một cách không hề chuyên nghiệp.
Khi anh nằm sấp trong tư thế Salabhasana (Châu chấu), cố gắng nâng ngực lên khỏi sàn, Hạ Linh quỳ xuống bên cạnh. Cô không chạm vào anh ngay lập tức. Cô chỉ nhìn, đôi mắt cô lướt qua lưng, vai và chân anh, như một nhà điêu khắc đang tìm kiếm điểm yếu trong tảng đá.
"Cơ thể anh đang cố gắng làm việc quá sức ở phần lưng dưới. Anh cần kích hoạt cơ mông và cơ đùi sau," cô hướng dẫn.
Rồi cô đặt một tay lên thắt lưng anh, và tay còn lại đặt lên phía trên cơ mông. Hai điểm chạm, một sự dẫn dắt.
Sự gợi cảm trong yoga đến từ việc phơi bày điểm yếu và chấp nhận sự dẫn dắt. Anh đang nằm sấp, ở một vị trí dễ tổn thương, hoàn toàn phó thác sự căng thẳng của mình cho cô. Sự tiếp xúc qua da thịt, qua lớp vải, tạo ra một nguồn nhiệt chạy dọc sống lưng anh. Anh có thể cảm nhận được hơi ấm và áp lực vừa phải của lòng bàn tay cô.
Anh cố gắng tập trung vào hơi thở, vào cơ bắp theo yêu cầu của cô, nhưng tâm trí anh lại đi lang thang theo hình dáng của cô khi cô cúi sát. Tóc cô, dù được búi cao, vẫn vương một vài sợi nhẹ nhàng trên gáy. Anh có thể thoáng thấy chiếc cổ thon dài và đường nét vai gầy guộc nhưng đầy sức mạnh.
Khi cô lùi lại để anh tự thực hành, Thiên An có cơ hội quan sát sự hoàn hảo của cô khi cô thị phạm.
Cô bước vào tư thế Natarajasana (Vũ công). Tư thế này yêu cầu sự cân bằng tuyệt đối và sự mở rộng gần như phi thường của lưng và hông.
Khi Hạ Linh thực hiện, cô không chỉ đứng thăng bằng, cô tỏa sáng. Cơ thể cô uốn thành một hình cung hoàn hảo, một chân giơ cao vút sau lưng, tay nắm lấy bàn chân, lồng ngực mở rộng hướng về phía trước. Cánh tay còn lại giơ thẳng, chỉ thẳng lên trời.
Thiên An như bị thôi miên. Đây không phải là một người phụ nữ đang tập thể dục, đây là một tác phẩm nghệ thuật đang chuyển động. Anh quên mất mình cũng đang ở trong phòng tập. Anh chỉ còn là ánh mắt dõi theo, một sự ngưỡng mộ thuần túy và mãnh liệt.
Mồ hôi lấm tấm trên trán cô phản chiếu ánh đèn. Sự tập trung trên gương mặt cô sâu đến mức dường như cô đang ở trong một thế giới khác, một nơi không có anh, không có phòng tập, chỉ có cô và hơi thở của mình.
Và đó chính là điều khiến Thiên An bị mê hoặc nhất. Sự gợi cảm của cô nằm ở sức mạnh nội tại và sự tách biệt khỏi thế giới. Cô là một người phụ nữ dường như không thể chạm tới.
Anh nhận ra một điều mới: sự hấp dẫn của Hạ Linh không chỉ là vẻ ngoài, mà còn là sự kiểm soát bản thân mà anh, với tư cách là một người đàn ông luôn tìm kiếm quyền lực và kiểm soát, lại khao khát được chinh phục.
Sau khi Hạ Linh hoàn thành tư thế, cô quay lại nhìn anh. Ánh mắt cô vẫn bình thản, nhưng dường như có một tia nhận biết nhỏ.
"Bây giờ đến lượt anh. Hãy nhớ, đây là tư thế của sự buông bỏ. Buông bỏ sự hoàn hảo, buông bỏ sự căng thẳng," cô nói.
Anh cố gắng bắt chước cô. Kết quả là một sự vụng về thảm hại. Anh loạng choạng, mất thăng bằng ngay lập tức, và gần như ngã.
Hạ Linh bật cười nhẹ. Đó là lần đầu tiên anh nghe thấy tiếng cười của cô—một âm thanh trong trẻo, nhẹ nhàng như tiếng chuông gió. Nụ cười đó chỉ xuất hiện trong tích tắc, nhưng nó xé toạc lớp vỏ bọc điềm tĩnh của cô, để lộ ra một nét nữ tính, sống động mà anh chưa từng thấy.
"Không sao," cô nói, nụ cười đã tắt, nhưng dấu vết của sự vui vẻ vẫn còn trong ánh mắt cô. "Hãy làm lại. Lần này, hãy nhớ đến điểm tập trung của mình."
Cô đến gần, nhẹ nhàng nắm lấy tay anh. Lần này, không phải là sửa tư thế. Cô chỉ giữ lấy cánh tay anh để anh có điểm tựa, giúp anh tìm lại sự ổn định.
"Thẳng người. Điểm nhìn cố định. Hít vào, vươn tay. Thở ra, thả lỏng," cô thì thầm.
Anh làm theo. Với sự tiếp xúc vật lý của cô, anh cảm thấy cơ thể mình ổn định hơn. Anh nâng chân lên, tay đưa ra sau. Khoảnh khắc anh giữ được tư thế, dù chỉ là phiên bản thô sơ, anh cảm thấy một niềm tự hào.
Thiên An nhìn xuống. Bàn tay cô vẫn đang giữ cánh tay anh, ngón tay cô siết nhẹ. Anh biết, sự ổn định này là giả tạo, là nhờ vào cô. Nhưng anh lại chấp nhận sự giả tạo đó, miễn là anh được cô giữ chặt.
"Tốt," Hạ Linh nói, sau đó cô nhẹ nhàng buông tay. "Anh thấy đó, sự ổn định nằm ngay trong tầm tay anh. Chỉ cần tập trung."
Buổi học kết thúc. Khi Thiên An thu dọn thảm, anh cảm thấy cơ thể mình mệt nhoài, nhưng tâm trí anh lại bừng tỉnh một cách kỳ lạ. Anh đã không nghĩ đến công việc, không nghĩ đến dự án. Anh chỉ nghĩ đến Hạ Linh.
Anh biết, anh đã vượt qua ranh giới của một học viên thông thường. Anh không chỉ học yoga, anh đang ngưỡng mộ, mê đắm và khao khát người cô giáo của mình.
Trước khi ra về, anh quay lại. Hạ Linh đang dọn dẹp, lưng quay về phía anh.
"Cô Linh," anh gọi.
Cô quay lại.
"Ngoài yoga, cô... cô thường làm gì?" anh hỏi, một câu hỏi vụng về, vượt ra khỏi phạm vi chuyên môn.
Hạ Linh hơi ngạc nhiên. Cô đứng thẳng người, đối diện với anh.
"Tôi đọc sách. Tôi đi bộ. Tôi sống đơn giản, Thiên An," cô trả lời, không đi sâu vào chi tiết. "Còn anh? Ngoài việc xây dựng thành phố, anh có làm gì để xây dựng chính mình không?"
Câu hỏi của cô như một lưỡi dao sắc bén. Cô không chỉ chạm vào cơ thể anh, mà còn chạm vào tâm hồn anh, vào sự trống rỗng mà anh cố gắng che giấu bằng công việc.
"Tôi... tôi đang bắt đầu," anh trả lời, nhìn thẳng vào mắt cô. Anh không cần nói thêm. Cả hai đều hiểu, việc "xây dựng chính mình" của anh đang bắt đầu bằng việc cố gắng phá vỡ sự tĩnh lặng của cô.
Anh bước ra khỏi studio, mang theo mùi trầm hương và một cảm giác căng thẳng mãnh liệt giữa hai người. Anh biết rõ, anh đang lao vào một mối quan hệ không chuyên nghiệp, một sự khao khát vượt ra ngoài những tư thế yoga.