cô giáo dạy yoga của tôi

Chương 4: Bài Tập Cho Tâm Hồn


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thiên An đếm từng phút cho đến buổi học riêng tiếp theo. Anh không còn coi đó là một buổi trị liệu nữa, mà là một cuộc hẹn kín đáo, một "thời khắc của Hạ Linh" được tách biệt hoàn toàn khỏi cuộc sống bận rộn và những áp lực xây dựng của anh.

Khi anh đến, studio vẫn yên tĩnh như thường lệ. Hạ Linh đã chờ sẵn. Hôm nay, cô chọn một chiếc áo tank top rộng rãi hơn một chút và quần tập màu đất nung, trông thoải mái và gần gũi hơn so với vẻ ngoài nghiêm cẩn tuần trước.

"Hôm nay chúng ta sẽ tập trung vào việc mở rộng lồng ngực và giảm căng thẳng ở tim," Hạ Linh nói, giọng cô dịu dàng, như đang an ủi.

Buổi tập bắt đầu với các tư thế ngồi và thở. Hạ Linh hướng dẫn anh thực hành Anulom Vilom (thở luân phiên qua hai lỗ mũi). Anh ngồi đối diện cô, gần đến mức anh có thể thấy rõ độ rung nhẹ của mí mắt cô khi cô nhắm mắt tập trung.

"Hít vào... giữ... Thở ra. Chậm rãi và đều đặn," cô hướng dẫn, ngón tay cô nhẹ nhàng đặt lên sống mũi, điều chỉnh nhịp thở của chính mình và của anh.

Trong sự im lặng đó, Thiên An cảm thấy một sự kết nối tinh thần mà anh chưa từng trải nghiệm. Không có lời nói, không có cái chạm vật lý nào đáng kể, nhưng hơi thở của họ dường như đồng bộ, tạo ra một nhịp điệu chung trong căn phòng. Đây là sự thân mật không lời, nơi tâm hồn được phơi bày qua hơi thở.

Sau phần thở, họ chuyển sang tư thế nằm. Supta Baddha Konasana (Tư thế Góc Cố định Nằm Ngửa), nơi hai lòng bàn chân chạm vào nhau và đầu gối mở ra hai bên. Mục đích là để thư giãn sâu và mở rộng vùng hông và đùi trong.

Thiên An nằm ngửa trên thảm, cảm thấy cơ thể anh phản đối sự mở rộng này. Sự căng cứng của anh không chỉ là cơ bắp, mà còn là sự kháng cự của tâm trí đối với việc thả lỏng.

Hạ Linh bước đến, đứng ngay cạnh đầu anh.

"Anh có cảm thấy căng ở hông không?" cô hỏi khẽ.

"Rất căng," anh thừa nhận.

Hạ Linh đưa tay ra, lấy hai chiếc gối kê nhỏ (props) đặt dưới đầu gối anh. Sau đó, cô dùng một chiếc khăn mỏng, được làm ấm nhẹ, đặt lên trán anh, che đi tầm nhìn.

"Hãy nhắm mắt lại. Chiếc khăn này sẽ giúp anh loại bỏ mọi ánh sáng và mọi suy nghĩ. Hãy thả lỏng hoàn toàn. Buổi tập này không chỉ dành cho cơ thể. Đó là bài tập cho tâm hồn anh," cô nói.

Khi mọi thứ chìm vào bóng tối và sự yên lặng, mọi giác quan khác của Thiên An trở nên nhạy bén hơn. Anh có thể cảm nhận rõ ràng sự hiện diện của Hạ Linh đang đứng bên cạnh mình.

Cô nhẹ nhàng ngồi xuống sàn, ở bên cạnh anh.

"Anh có thể chia sẻ với tôi điều gì đã mang anh đến đây, ngoài cơn đau vai?" cô hỏi, giọng cô như một lời mời gọi chân thành.

Thiên An im lặng một lúc. Với tư cách là một doanh nhân, anh quen với việc kiểm soát thông tin cá nhân. Nhưng trong bóng tối này, với hơi ấm của chiếc khăn trên mắt và sự hiện diện của cô ngay bên cạnh, rào cản đó dường như tan chảy.

"Tôi... tôi cảm thấy mình đang bị đốt cháy, Linh," anh thú nhận, cái tên cô bật ra một cách tự nhiên hơn lần trước. "Công việc là mọi thứ. Tôi xây những tòa nhà lớn, nhưng tôi lại cảm thấy chính mình đang sụp đổ. Tôi không ngủ được. Tôi không thể... cảm nhận được gì nữa, ngoài áp lực."

Hạ Linh lắng nghe trong im lặng tuyệt đối. Cô không cắt lời, không đưa ra lời khuyên sáo rỗng. Cô chỉ đơn thuần lắng nghe.

Sau một lúc, cô đáp lại, giọng cô chứa đựng sự đồng cảm sâu sắc: "Anh đang bị mắc kẹt. Anh đã xây dựng những bức tường quá cao xung quanh mình để bảo vệ bản thân, đến mức giờ đây, chính những bức tường đó lại giam cầm anh."

Cô dừng lại một chút, rồi tiếp tục. "Yoga không phải là để uốn dẻo. Yoga là để tìm ra những nơi trong cơ thể và tâm trí anh đang bị 'cứng' và học cách thả lỏng nó."

Cô đưa tay ra, nhẹ nhàng đặt nó lên lồng ngực anh, ngay vùng ngực trên, gần xương đòn. Đó là một cái chạm mang tính chữa lành, nhưng lại cực kỳ gợi cảm. Nó nằm ngay trên trái tim anh.

"Đây là trung tâm của sự căng thẳng và sự sợ hãi. Hãy hít sâu, và tưởng tượng hơi thở của anh đang mở rộng lồng ngực. Hãy cho phép bản thân được cảm nhận," cô hướng dẫn.

Thiên An tuân theo. Hơi thở anh run rẩy. Dưới bàn tay cô, anh cảm thấy lồng ngực mình muốn được mở ra, không chỉ về mặt vật lý mà còn về mặt cảm xúc. Lần đầu tiên sau nhiều tháng, anh cảm thấy một dòng cảm xúc nóng rực dâng lên.

"Tôi... tôi nhớ cảm giác thư giãn," anh nói, giọng anh gần như vỡ òa.

Hạ Linh nhẹ nhàng xoa ngực anh. Lực xoa của cô rất nhẹ, nhưng hiệu quả đến kinh ngạc. Anh cảm nhận được sự sưởi ấm, an ủi qua sự tiếp xúc đó.

"Chúng ta sẽ tìm lại nó. Nhưng anh phải hứa với tôi," cô thì thầm, giọng cô trầm hơn. "Anh phải thành thật với chính mình. Cảm xúc là cần thiết. Đừng sợ hãi sự mềm yếu của chính mình."

Sự gần gũi về mặt cảm xúc này mạnh mẽ hơn bất kỳ cái chạm thể xác nào trước đây. Hạ Linh không chỉ là một cô giáo. Cô là một người xoa dịu tâm hồn, một người đang từ từ tháo dỡ những hàng rào phòng vệ mà anh đã dựng lên.

Thiên An mở lời, lần này không phải về công việc mà là về sự cô đơn. Anh nói về áp lực phải giữ vững hình ảnh một người đàn ông thành công, về sự trống rỗng trong căn hộ penthouse của mình.

Hạ Linh cũng chia sẻ một chút, đủ để tạo ra sự kết nối. Cô kể về quãng thời gian cô bị chấn thương nặng sau một tai nạn nhỏ, và cách yoga đã chữa lành cô. Cô nói về sự buông bỏ sự hoàn hảo và chấp nhận cơ thể mình với tất cả những vết sẹo và giới hạn của nó.

Khi buổi học gần kết thúc, họ thực hiện tư thế thư giãn cuối cùng: Savasana (Xác Chết), tư thế nằm ngửa hoàn toàn, thả lỏng mọi cơ bắp.

Hạ Linh lại ngồi bên cạnh anh. Lần này, cô không chạm vào lồng ngực anh. Cô nhẹ nhàng đưa tay, đặt ngón tay cái lên thái dương anh, ngay tại điểm huyệt thư giãn. Cô bắt đầu mát-xa nhẹ nhàng khu vực thái dương anh.

"Thả lỏng mi mắt. Thả lỏng khuôn mặt. Buông bỏ mọi suy nghĩ còn sót lại," cô thủ thỉ.

Cái chạm đó, tuy chuyên nghiệp, lại là đỉnh điểm của sự gợi cảm tinh tế. Nó là sự chăm sóc cá nhân, sự vỗ về mà anh khao khát trong cuộc sống cô độc của mình. Anh cảm thấy như thể cô đang nhẹ nhàng xoa dịu cơn đau đầu, xoa dịu tâm hồn đang rối bời của anh.

Thiên An hít một hơi sâu, kéo dài, và lần đầu tiên sau nhiều tháng, anh cảm thấy cơ thể và tâm trí anh thực sự được nghỉ ngơi.

Khi buổi tập kết thúc, Hạ Linh từ từ tháo chiếc khăn khỏi mắt anh. Ánh sáng trở lại, nhưng thế giới của Thiên An đã thay đổi.

Anh nhìn cô. "Cảm ơn cô, Linh. Tôi... tôi cảm thấy tốt hơn nhiều."

Hạ Linh mỉm cười, nụ cười lần này ấm áp và dịu dàng. "Anh không cần phải cảm ơn tôi. Anh đang tự chữa lành cho chính mình. Tôi chỉ là người hướng dẫn. Anh đang làm rất tốt, Thiên An."

Khi anh rời đi, anh biết rõ. Anh không chỉ bị thu hút bởi sự uyển chuyển của cơ thể cô, mà còn bị cuốn hút bởi khả năng chữa lành và sự thấu hiểu mà cô dành cho tâm hồn anh. Sự kết nối đã vượt ra ngoài ranh giới thầy trò. Anh đã mời cô vào thế giới nội tâm của mình, và cô đã chấp nhận.

Anh đang khao khát buổi học riêng tiếp theo, nơi họ sẽ tiếp tục khám phá những ranh giới mềm yếu và mãnh liệt giữa hai người.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×