Tuần thứ ba của những buổi học riêng đã bắt đầu. Mối quan hệ giữa Thiên An và Hạ Linh đã chuyển hóa thành một thứ gì đó phức tạp và tinh tế hơn rất nhiều. Sự căng thẳng thể xác vẫn còn đó, nhưng nó được bao bọc bởi một lớp vỏ bọc thấu hiểu và tin tưởng được hình thành sau những lời tâm sự ở chương trước.
Thiên An đến lớp sớm hơn mọi khi. Anh mang theo một bó hoa huệ trắng tinh khiết, loại hoa anh đã thấy trong một góc studio. Anh không đưa trực tiếp, chỉ nhẹ nhàng đặt vào chiếc bình sứ trống ở bàn tiếp tân trước khi Hạ Linh đến. Anh muốn thể hiện sự trân trọng ngoài khuôn khổ tiền bạc và thời gian.
Khi Hạ Linh bước vào, cô nhìn thấy bó hoa. Cô nhìn anh, nụ cười nhẹ nhàng, thoáng qua một sự ngạc nhiên dễ thương.
"Cảm ơn anh, Thiên An. Chúng thật đẹp," cô nói, giọng cô chân thành hơn bất kỳ lời cảm ơn nào anh từng nhận được từ đối tác kinh doanh.
Buổi tập hôm nay tập trung vào tư thế Parivrtta Trikonasana (Tam giác Xoay), một động tác yêu cầu sự kết hợp giữa mở hông, kéo giãn lưng và xoắn người. Đây là một tư thế khó khăn, đòi hỏi sự linh hoạt và cân bằng tinh thần cao độ.
Hạ Linh thị phạm trước. Khi cô xoắn người, một cánh tay chạm xuống sàn, cánh tay kia vươn thẳng lên trời, cơ thể cô tạo thành một hình xoắn ốc tuyệt đẹp — vừa căng thẳng lại vừa thanh thoát.
Khi cô xoay người về phía trước để nghỉ, Thiên An đột nhiên chú ý đến một điều bất thường.
Áo tập của Hạ Linh là loại bó sát, nhưng vì động tác xoắn mạnh, mép áo ở phần eo đã hơi nhích lên, để lộ một đoạn da thịt nhỏ ở sườn trái cô. Ngay tại vị trí đó, có một vết sẹo mờ, màu trắng bạc, chạy dài khoảng vài centimet. Nó không lớn, nhưng nổi bật trên làn da mịn màng, hoàn hảo của cô.
Vết sẹo này hoàn toàn trái ngược với hình ảnh về sự linh hoạt và sức khỏe tuyệt vời mà cô thể hiện. Nó là một dấu vết của sự tổn thương đã qua, một bí mật cá nhân bị phơi bày bất ngờ.
Thiên An bị đóng băng. Anh quên mất mình đang phải tập trung vào hơi thở. Anh không nhìn nó với sự ham muốn, mà với một sự tò mò sâu sắc và một cơn đau nhói trong lồng ngực. Ai đã làm cô bị thương? Cô đã trải qua chuyện gì?
Anh nhìn lên, Hạ Linh đã quay lại nhìn anh. Cô nhận thấy sự khác biệt trong ánh mắt anh. Cô ngay lập tức ý thức được rằng anh đã nhìn thấy điều gì đó.
Vẻ điềm tĩnh trên gương mặt cô thoáng vụt qua một nét bối rối nhanh chóng. Cô nhẹ nhàng kéo áo xuống, hành động này gần như không thể nhận ra, nhưng Thiên An đã thấy.
"Có chuyện gì sao, Thiên An?" cô hỏi, giọng cô hơi căng thẳng.
Anh nhanh chóng định thần lại. "Không. Chỉ là... tư thế này rất khó. Tôi không cảm nhận được sự xoắn từ hông," anh nói dối một cách vụng về, nhưng ánh mắt anh vẫn còn lưu giữ hình ảnh vết sẹo đó.
Hạ Linh biết anh đang nói dối, nhưng cô tôn trọng ranh giới đó. Cô quyết định không đề cập đến vết sẹo.
"Được rồi. Hãy để tôi giúp anh," cô nói, và đây là lúc sự tiếp xúc vật lý được đẩy lên một mức độ thân mật mới, vì động tác xoắn yêu cầu sự gần gũi nhất.
Thiên An xoay người, cánh tay phải vươn xuống sàn. Hạ Linh đứng sau lưng anh. Cô đặt một tay lên vai anh, và tay kia đặt lên eo anh, ngay trên vùng mà anh vừa nhìn thấy vết sẹo.
Lòng bàn tay cô đặt vào da thịt anh. Cô bắt đầu nhẹ nhàng xoắn người anh bằng cách dùng lực đẩy ở eo và vai.
"Hãy thư giãn phần thân trên. Xoắn phải bắt đầu từ rốn," cô hướng dẫn, hơi thở cô phả vào tai anh khi cô nghiêng người để lấy góc độ tốt nhất.
Sự gần gũi này mạnh mẽ đến mức làm Thiên An gần như mất đi lý trí. Anh có thể ngửi thấy mùi tự nhiên của cô, không phải mùi trầm hương, mà là mùi cơ thể cô sau khi luyện tập—mùi mồ hôi nhẹ nhàng, quyện với mùi dầu xoa bóp và hương hoa thoang thoảng.
Anh cảm thấy cơ thể anh phản ứng lại sự kiểm soát của cô. Anh hoàn toàn đầu hàng trước sức mạnh và sự mềm mại của cô. Anh không còn nghĩ đến tư thế nữa, anh chỉ nghĩ đến khoảng cách vô cùng gần gũi này.
"Thở ra. Đừng chống cự," cô thì thầm, giọng cô trầm và khẩn khoản.
Khi cô buông tay, Thiên An cảm thấy một cơn điện giật nhẹ chạy dọc cơ thể. Anh biết, Hạ Linh đã cố tình đặt tay lên eo anh để anh tập trung vào cảm giác vật lý, thay vì hình ảnh vết sẹo.
Sau tư thế đó, Hạ Linh thay đổi giáo trình. Cô chuyển sang một tư thế ít xoắn hơn, có lẽ là để che chắn cơ thể và bảo vệ bí mật của mình.
Buổi tập kết thúc trong một không khí hơi nặng nề và phức tạp. Thiên An cảm thấy bứt rứt. Anh không chỉ khao khát cô về mặt thể xác, anh còn muốn giải mã cô, muốn thâm nhập vào quá khứ và những tổn thương mà cô mang theo.
Khi Hạ Linh thu dọn đồ đạc, Thiên An quyết định không trốn tránh.
"Linh," anh gọi.
Cô quay lại.
"Tôi biết chuyện tôi sắp hỏi có thể không phải việc của tôi," anh nói, giọng anh chân thành và nhẹ nhàng. "Nhưng... tôi thấy anh có vẻ không được khỏe hôm nay."
Anh không đề cập đến vết sẹo, nhưng cả hai đều biết anh đang ám chỉ điều gì.
Hạ Linh giữ im lặng một lúc. Ánh mắt cô nhìn anh, như đang cân nhắc liệu có nên kéo bức tường phòng vệ lên cao hơn hay không.
"Đúng vậy," cô thừa nhận, giọng cô khẽ và trầm. "Cơ thể tôi thỉnh thoảng sẽ phản ứng lại những tư thế yêu cầu sự mở rộng. Anh cũng thấy đó, không phải lúc nào sự linh hoạt cũng dễ dàng."
Cô dừng lại, nhìn thẳng vào mắt anh, một tia thách thức nhẹ nhàng. "Bất cứ ai cũng có những vết sẹo, Thiên An. Yoga giúp chúng ta chấp nhận chúng, chứ không phải giấu chúng đi."
Câu trả lời của cô là một sự xác nhận ngầm, một lời nhắc nhở về ranh giới, đồng thời là một lời mời gọi gián tiếp: Hãy chấp nhận cô, với tất cả những tổn thương đã qua.
Thiên An cảm nhận được sự bảo vệ và sự kiêu hãnh của cô. Anh biết anh không thể ép buộc.
"Tôi hiểu," anh nói, giọng anh dịu đi, mang theo sự tôn trọng. "Tôi xin lỗi. Tôi chỉ... lo lắng. Tôi hy vọng những buổi tập riêng có thể giúp cô điều đó, Linh."
Anh gọi tên cô một cách thân mật, không còn là "cô giáo".
Hạ Linh nhìn anh, và lần này, nụ cười của cô là thật. "Nó đang giúp. Buổi tập của tôi cũng trở nên... thú vị hơn khi có anh, Thiên An."
Lời nói này, tuy đơn giản, lại mang một sự xác nhận lãng mạn mà anh đang khao khát. Anh đã trở thành một ngoại lệ trong cuộc sống tĩnh lặng của cô.
Anh rời khỏi studio, mang theo hình ảnh vết sẹo mờ trên eo cô và cảm giác nóng ran trên thái dương nơi cô đã mát-xa anh. Anh biết, anh không chỉ muốn chinh phục cơ thể này, anh muốn chữa lành những tổn thương mà cô đã trải qua.