có không giữ, mất bỏ luôn

Chương 10: Có Không Giữ, Mất Bỏ Luôn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, ánh nắng len qua rèm cửa nhưng lòng tôi vẫn nặng trĩu.

Vi Nghi, với bộ mặt giả tạo và nụ cười lạnh lùng, đang là mục tiêu tôi nhắm tới.

Tôi không còn là cô gái yếu đuối ngày xưa, mà đã trở thành một chiến binh – không khoan nhượng.

Tôi hẹn gặp Vi Nghi tại một quán cà phê nhỏ – nơi trung lập, nhưng cũng đủ kín đáo để hai bên chuẩn bị “đối đầu”.

Vi Nghi đến muộn, bước vào với ánh mắt dò xét, đầy nghi hoặc.

“Tống Lam, cô đến đây làm gì? Muốn chơi trò chơi nguy hiểm sao?”

Tôi mỉm cười nhẹ nhàng:

“Chỉ muốn nói rằng, quá khứ không thể mãi giấu trong bóng tối.”

Vi Nghi cau mày:

“Cô muốn ám chỉ gì?”

Tôi bình tĩnh rút ra từ túi một chiếc USB:

“Đây là tất cả bằng chứng về những phi vụ đen tối mà cô và Lục Chiêu đã dàn xếp. Tham nhũng, lừa đảo, thậm chí mua chuộc cảnh sát.”

Vi Nghi bỗng biến sắc, nét mặt dần trở nên lạnh hơn:

“Cô có dám công khai những thứ đó không?”

Tôi nhìn thẳng vào mắt cô:

“Tôi không đùa. Nếu cô không tự rút lui, tôi sẽ gửi tất cả cho báo chí và cơ quan điều tra.”

Vi Nghi im lặng. Trong khoảnh khắc ấy, tôi biết cô ta đang lưỡng lự.

Câu chuyện chưa kết thúc.

Một bí mật về Lục Chiêu, người đàn ông mà tôi từng gọi là chồng, được hé lộ qua một đoạn ghi âm tôi tình cờ thu thập được.

Lục Chiêu không chỉ là một tay chơi khét tiếng, mà còn từng dính líu đến một vụ bê bối kinh hoàng trong quá khứ, khiến một người vô tội phải chịu oan.

Tôi bật máy phát đoạn ghi âm:

“Tôi bảo anh phải làm thế để bảo vệ gia đình... Đừng để cô ta biết.”

Tiếng Lục Chiêu vang lên, đầy toan tính.

Tôi nhìn Vi Nghi:

“Anh ta sẵn sàng hy sinh mọi thứ, kể cả chính cô, để giữ lấy quyền lực.”

Vi Nghi hoảng hốt:

“Cô đang phá hủy tất cả...”

Tôi mỉm cười lạnh:

“Chỉ là sự thật thôi. Và sự thật sẽ giải thoát cho tôi.”

Câu chuyện giữa tôi và Vi Nghi chỉ mới bắt đầu.

Tôi sẽ không để họ tiếp tục đè đầu cưỡi cổ mình thêm nữa.

Ở một góc khác, Trịnh Kình vẫn nằm trong phòng hồi sức, ánh mắt yếu ớt nhưng ánh lên tia hy vọng khi nghe tôi kể về kế hoạch này.

Tôi thầm hứa với bản thân, dù thế nào cũng sẽ chiến đấu đến cùng – không chỉ vì bản thân, mà còn vì người đàn ông đang nằm kia, chờ tôi trở về.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.