Tối hôm đó, tôi ngồi trước máy tính, tay run rẩy nhưng lòng quyết tâm. Những bằng chứng thu thập được, đoạn ghi âm, hình ảnh... tất cả được tôi biên tập, đóng gói thành một bộ hồ sơ hoàn chỉnh.
Chỉ cần một cú click chuột, mọi thứ sẽ bùng nổ.
Lúc tôi chuẩn bị đăng tải, điện thoại vang lên. Là Trịnh Kình, giọng anh yếu ớt nhưng kiên định:
“Lam à, đừng quá vội. Hãy chắc chắn mọi chuyện ổn thỏa trước khi tung ra.”
Tôi cười khẽ:
“Anh thì biết gì về mấy trò này? Để em lo!”
Anh cằn nhằn:
“Em cứ nghĩ anh là sếp băng đảng là phải giỏi nhất sao?”
Tôi phá lên cười, cảm thấy lần đầu tiên sau nhiều ngày, lòng mình thật nhẹ nhõm.
Sáng hôm sau, tôi chính thức công khai mọi thứ trên mạng xã hội và gửi cho các cơ quan chức năng.
Lục Chiêu và Vi Nghi bỗng dưng trở thành tâm điểm chỉ trích.
Họ bị báo chí săn đuổi, các mối quan hệ xã hội bị cắt đứt, và quan trọng nhất, họ mất đi uy quyền trong giới thượng lưu.
Một hôm, khi tôi và Trịnh Kình hẹn nhau cà phê, một sự kiện nhỏ xảy ra khiến tôi không nhịn được cười.
Trịnh Kình, vốn là “trùm băng đảng” khét tiếng, nhưng trong lần đầu gặp gỡ tôi, lại vấp ngã “điếng người” ngay tại quán cà phê vì vội vàng tránh một cô gái đi qua.
Tôi đứng bên cạnh, cười khúc khích:
“Ông trùm mà cũng có lúc ngã lăn như vậy à?”
Anh trợn mắt, rồi giả vờ cáu kỉnh:
“Cô cười đi, hôm sau tôi sẽ cho cô thấy ‘bản lĩnh trùm’ thật sự.”
Tôi biết, những khoảnh khắc vui vẻ, nhẹ nhàng thế này sẽ là điểm tựa giúp chúng tôi vượt qua mọi sóng gió phía trước.
Nhưng drama chưa dừng lại.
Lục Chiêu quyết định chơi trò bẩn cuối cùng, tung ra những tin đồn nhắm vào tôi với hy vọng làm giảm uy tín.
Tôi không ngần ngại đối đầu.
Một lần nữa, tôi tổ chức một buổi họp báo, tại đó tôi trình bày mọi bằng chứng, phủ nhận mọi lời vu khống.
Khán phòng ngập tràn ánh mắt ngỡ ngàng và kính nể.
Trước mặt truyền thông, tôi không còn là cô gái bị phản bội, mà là một nữ chiến binh không thể bị đánh bại.
Và trong hậu trường, Trịnh Kình âm thầm đứng bên cạnh, là chỗ dựa vững chắc cho tôi.