Sáng sớm, tôi nhận được tin từ luật sư: một bằng chứng quan trọng đã được phát hiện, đủ sức làm lung lay vị thế của Lục Chiêu trong cuộc điều tra.
Trong lòng tôi bỗng dâng lên niềm hy vọng mới.
Tôi hẹn gặp Trịnh Kình để chia sẻ tin vui.
Anh xuất hiện đúng lúc tôi đang ngồi ở quán cà phê quen thuộc, vẻ mặt vẫn có chút nghiêm trọng pha lẫn nụ cười hiếm hoi:
“Có chuyện gì vui sao? Trông cô hạnh phúc thế.”
Tôi cười đáp:
“Anh biết không, chúng ta đang có cơ hội thắng lớn đấy.”
Anh gật đầu, ánh mắt đầy quyết tâm:
“Tốt lắm. Dù chuyện gì xảy ra, tôi sẽ luôn đứng bên cô.”
Nhưng đời không như mơ, Lục Chiêu lại tung ra một đòn phủ đầu, cố gắng kiện ngược tôi về tội vu khống.
Cuộc chiến pháp lý trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.
Giữa những ngày đối mặt áp lực, tôi và Trịnh Kình vẫn không quên dành cho nhau những phút giây thư giãn.
Một lần, trong lúc đi dạo, anh đột nhiên kéo tôi vào một tiệm bánh nhỏ:
“Đây là chỗ anh hay tới khi muốn ‘trốn’ mọi thứ.”
Tôi nhìn quanh, ngạc nhiên:
“Anh cũng biết thưởng thức bánh ngọt à?”
Anh cười rúc rích:
“Thật ra thì anh không giỏi lắm, nhưng em thì khác, em có thể dạy anh.”
Cuộc sống của chúng tôi tuy đầy khó khăn, nhưng cũng tràn ngập những khoảnh khắc đáng nhớ.
Tôi nhận ra rằng, sức mạnh không chỉ đến từ việc trả thù, mà còn từ việc biết yêu thương và được yêu thương.
Và trong những ngày sắp tới, tôi biết rằng mình sẽ còn nhiều thử thách phải đối mặt, nhưng tôi không còn cô đơn nữa.