có không giữ, mất bỏ luôn

Chương 14: Có Không Giữ, Mất Bỏ Luôn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, tôi và Trịnh Kình quyết định sẽ cùng nhau đối mặt với mọi thử thách.

Anh nói với tôi trong lúc ngồi ở quán cà phê quen thuộc:

“Lam, đừng lo lắng quá về mấy chuyện pháp lý kia. Anh sẽ dùng cách riêng của anh để giải quyết.”

Tôi nhìn anh, vừa tin tưởng vừa lo lắng:

“Anh làm gì thì làm, đừng khiến mọi chuyện rối ren hơn.”

Anh cười nhếch mép:

“Để anh lo.”

Tuy nhiên, cuộc sống không hề êm đềm.

Một buổi chiều, khi tôi vừa ra khỏi văn phòng, một nhóm người lạ mặt xuất hiện.

Họ bắt đầu theo dõi tôi, gửi những lời cảnh cáo qua điện thoại và cả những gói quà bí ẩn.

Tôi không sợ hãi mà chỉ cảm thấy mình cần phải tỉnh táo hơn.

Trịnh Kình nhanh chóng nhận ra sự nguy hiểm và quyết định tăng cường bảo vệ cho tôi.

Anh thậm chí còn đưa ra một đề nghị khiến tôi vừa bất ngờ vừa hài hước:

“Từ giờ anh sẽ đeo theo em như bóng, đảm bảo không ai dám bén mảng.”

Tôi nhăn mặt:

“Anh không phải vệ sĩ đâu nhé!”

Anh cười to:

“Ừ thì anh là ‘vệ sĩ’ đặc biệt.”

Giữa những căng thẳng và nguy hiểm, tình cảm của chúng tôi lại càng thêm gắn bó.

Một buổi tối, khi cùng nhau ngắm thành phố từ ban công căn hộ của tôi, anh nhẹ nhàng nắm tay tôi:

“Lam, anh không chỉ muốn bảo vệ em khỏi mọi hiểm nguy mà còn muốn được bên em, thật sự.”

Tôi nhìn anh, tim đập nhanh:

“Anh biết không, em cũng vậy.”

Âm mưu đằng sau vụ kiện tụng và những mưu mô của Lục Chiêu dần được phơi bày rõ hơn.

Và tôi, với sự giúp đỡ của Trịnh Kình, đã sẵn sàng để chiến đấu đến cùng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.