có không giữ, mất bỏ luôn

Chương 15: Có Không Giữ, Mất Bỏ Luôn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm đó, tôi và Trịnh Kình ngồi trong văn phòng nhỏ của tôi, cùng nhau lên kế hoạch cho bước tiếp theo trong cuộc chiến pháp lý.

Anh nhìn tôi, ánh mắt nghiêm túc:

“Lam, lần này chúng ta phải chơi lớn. Không chỉ là trả thù, mà còn phải khiến bọn họ mất hết uy tín.”

Tôi gật đầu đồng tình:

“Anh nghĩ sao về việc khai thác điểm yếu của Lục Chiêu và Vi Nghi?”

Anh cười khẩy:

“Điểm yếu à? Họ có rất nhiều điểm yếu, chỉ cần mình biết cách khai thác đúng chỗ.”

Trong khi bàn bạc, một tình huống hài hước xảy ra khi Trịnh Kình cố gắng pha cà phê cho tôi.

Anh chăm chú theo công thức tôi đưa, nhưng không hiểu sao cà phê lại thành một cốc nước đen đắng ngắt.

Tôi nhăn mặt:

“Anh định đầu độc em à?”

Anh cười:

“Không, anh chỉ muốn em tỉnh táo để cùng anh chiến đấu.”

Kế hoạch trả thù được chia thành nhiều giai đoạn: từ việc thu thập thêm bằng chứng, tạo áp lực truyền thông đến phá vỡ mạng lưới xã hội của Lục Chiêu và Vi Nghi.

Tuy nhiên, việc đối đầu trực tiếp không phải lúc nào cũng dễ dàng.

Một lần, khi tôi đang đối chất với Vi Nghi tại một sự kiện, cô ta bất ngờ hét lớn:

“Tống Lam, em chỉ là một kẻ đến sau! Không bao giờ là người của gia đình này!”

Tôi bình tĩnh đáp lại:

“Vậy thì hãy để thời gian chứng minh ai mới là người thực sự thuộc về nơi đây.”

Mọi chuyện ngày càng căng thẳng, nhưng tôi cảm thấy sức mạnh bên trong mình không ngừng tăng lên.

Có lẽ, cuộc sống mới này đã cho tôi cơ hội để trở thành người mà tôi muốn — một người phụ nữ mạnh mẽ, tự chủ và không bao giờ đầu hàng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.