Ngày hôm đó, trời mưa nhẹ, tôi và Trịnh Kình cùng trú dưới mái hiên một quán cà phê nhỏ.
Anh nhìn tôi, ánh mắt đầy chân thành:
“Lam, anh có chuyện muốn nói với em.”
Tôi hơi bất ngờ, hơi hồi hộp:
“Chuyện gì vậy?”
Anh cười nhẹ, đôi mắt lấp lánh:
“Anh không chỉ xem em là đối tác trong cuộc chiến này, mà còn là người anh muốn bên cạnh cả đời.”
Tim tôi bỗng nhảy lên từng nhịp. Tôi nhìn anh, nghẹn ngào:
“Anh… em cũng vậy.”
Sau lời thú nhận ấy, không khí giữa chúng tôi trở nên khác hẳn.
Chúng tôi cùng nhau chia sẻ những nỗi niềm, những ước mơ và cả những dự định cho tương lai.
Tuy vậy, cuộc sống vẫn đầy thử thách.
Một buổi chiều, khi tôi nhận được cuộc gọi cảnh báo về âm mưu mới của phe Lục Chiêu, Trịnh Kình ngay lập tức đưa ra kế hoạch đối phó.
Anh luôn khiến tôi cảm thấy yên tâm, dù mọi chuyện có khó khăn thế nào.
Đêm đó, khi trở về nhà, tôi phát hiện một món quà nhỏ đặt trên bàn.
Mở ra là một chiếc vòng tay giản dị, nhưng chứa đựng lời nhắn:
“Để em luôn nhớ rằng anh luôn ở đây, dù có chuyện gì xảy ra.”
Tôi cười, nước mắt lăn dài trên má.
Cuộc sống mới, tình yêu mới đã bắt đầu.