có không giữ, mất bỏ luôn

Chương 17: Có Không Giữ, Mất Bỏ Luôn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, tôi nhận được tin Lục Chiêu chuẩn bị tổ chức một buổi họp báo, với mục đích “phản công” lại những cáo buộc nhằm vào anh ta và Vi Nghi.

Trịnh Kình ngồi bên cạnh tôi, ánh mắt lạnh lùng:

“Đây chắc chắn sẽ là một đòn phủ đầu, chúng ta phải chuẩn bị kỹ.”

Tôi gật đầu, cảm thấy áp lực nhưng vẫn giữ vững tinh thần:

“Không sao, chúng ta đã sẵn sàng đối mặt.”

Buổi họp báo diễn ra trong một hội trường sang trọng, nơi phóng viên và các quan chức tụ tập đông đủ.

Lục Chiêu xuất hiện với nụ cười tự tin, ngang ngược tuyên bố:

“Mọi cáo buộc đều là bịa đặt, tôi sẽ dùng pháp luật để bảo vệ danh dự mình.”

Tôi và Trịnh Kình ngồi ở hàng ghế cuối, âm thầm quan sát từng động thái của anh ta.

Sau khi buổi họp kết thúc, Trịnh Kình đề nghị:

“Chúng ta cần tung ra bằng chứng phản bác ngay, không để họ có thời gian lật ngược tình thế.”

Tôi đồng ý, quyết tâm hơn bao giờ hết.

Cuộc chiến pháp lý trở nên khốc liệt, nhưng tình cảm giữa tôi và Trịnh Kình lại ngày càng bền chặt.

Chúng tôi biết rằng chỉ cần tin tưởng nhau, không có gì là không thể vượt qua.

Đêm đó, trong căn hộ ấm cúng, anh bất ngờ nắm tay tôi:

“Lam, dù thế nào đi nữa, anh sẽ không để em một mình đối mặt.”

Tôi mỉm cười, cảm nhận được sức mạnh từ tình yêu và niềm tin.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.