có không giữ, mất bỏ luôn

Chương 3: Có Không Giữ, Mất Bỏ Luôn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thứ Sáu, 9 giờ tối. Tôi đứng trước một hộp đêm tên HADES, nơi chỉ có khách VIP mới được phép bước vào. Người ta đồn nơi này là tụ điểm của giới tài phiệt ngầm, mafia hạng sang và những kẻ có quyền lực ngồi trên pháp luật.

Tôi mặc váy đen dài, hở vai, giày cao gót đỏ như máu và áo khoác trench coat nâu be sang trọng.

Trịnh Kình mời tôi đến đây?

Thú vị đấy. Để xem “vua ngầm” thành phố này muốn gì.

Bảo vệ nhận ra tôi ngay từ cửa, không kiểm tra gì thêm, chỉ cúi đầu nói:

“Tiểu thư Tống, ngài Trịnh đang chờ cô ở phòng riêng tầng trên cùng.”

Tôi bước vào, tiếng nhạc điện tử đập vào màng nhĩ. Mùi rượu, nước hoa và hormone vẩn trong không khí. Đèn đỏ tím lập lòe, tiếng cười nói hỗn loạn, nhưng khi tôi đi qua, có vài ánh mắt lén lút liếc nhìn.

Vì tôi không hợp với nơi này.

Và cũng vì… tôi quá hợp với người đàn ông đang ngồi chờ trên tầng cao nhất.

Cửa phòng mở ra. Ánh sáng dịu hơn, yên tĩnh, có mùi gỗ đàn hương và whisky đậm đặc. Trịnh Kình ngồi vắt chéo chân trên sofa bọc da đen, áo sơ mi trắng xắn tay, cúc cổ mở lơi, lộ phần xương quai xanh và hình xăm đen mờ chạy dọc cổ tay trái.

Trông như bước ra từ phim gangster, nhưng ánh mắt hắn thì sắc lạnh như thể đang chuẩn bị điều một cuộc ám sát.

“Đúng giờ.” – Hắn nhếch môi, rót rượu cho tôi.

Tôi không ngồi cạnh, mà chọn ghế đối diện.

“Còn tưởng anh sẽ dựng lồng kính bắt tôi ngồi giữa đàn em, tra khảo như trong phim.”

“Nếu tôi làm thế, cô sẽ kiện tôi vì xúc phạm nhân quyền.” – Hắn nhún vai.

Tôi cười nhạt, cầm ly rượu nhưng không uống.

“Vậy hôm nay, anh định làm gì? Dọa dẫm? Cảnh cáo? Hay ngỏ lời… bắt tay?”

Trịnh Kình châm một điếu thuốc, hít sâu rồi ngẩng lên nhìn tôi.

“Cô là người phụ nữ đầu tiên dám gọi tôi là ‘con tép’. Tôi nên thấy bị xúc phạm, nhưng tiếc là... tôi lại thấy thú vị.”

Tôi không nhúc nhích, chỉ thẳng:

“Tôi không đến đây để trở thành nhân vật thú vị trong bộ sưu tập kẻ nguy hiểm của anh.”

“Tốt. Vì tôi cũng không thích phụ nữ giả ngọt, giả yếu.”

Hắn nghiêng đầu, ánh mắt đầy khiêu khích:

“Cô mạnh mẽ. Lạnh lùng. Tàn nhẫn. Thứ mà những kẻ như tôi coi trọng.”

Tôi cười khẩy.

“Tôi đến để nói rõ một điều. Lục Chiêu không xứng đáng được bảo kê bởi anh. Nếu anh đang kiếm tiền từ hắn, tôi khuyên nên rút sớm. Vì tôi sẽ khiến hắn thân bại danh liệt trong vòng chưa đầy ba tháng.”

“Lý do gì khiến tôi tin cô?” – Trịnh Kình hỏi, giọng trầm xuống.

Tôi rút trong túi xách ra một tập tài liệu – gồm bảng kê chi tiết những thương vụ rửa tiền có liên quan đến Lục thị, vài cái tên đầu tư giả và bản sao kê quỹ đen.

“Vì nếu tôi muốn, chỉ cần một đêm, tôi có thể cho bên kiểm toán quốc tế xuống kiểm tra tất cả công ty con của hắn. Và sáng hôm sau, hắn sẽ bị đóng băng tài khoản.”

Trịnh Kình cầm tài liệu, mắt ánh lên sự kinh ngạc trong giây lát. Rồi hắn đặt chúng xuống bàn, không nói gì.

Tôi uống cạn ly rượu, đứng dậy:

“Tôi không cần hợp tác. Tôi chỉ cần anh đừng cản đường.”

Tôi quay lưng chuẩn bị đi thì hắn lên tiếng:

“Tống Lam.”

“Gì?”

“Cô có biết cô rất nguy hiểm không?”

Tôi không quay lại, chỉ nhếch môi:

“Biết chứ. Nhưng tôi còn biết… đàn ông nguy hiểm mới thích phụ nữ nguy hiểm.”

Tôi rời đi, giày gót nhọn vang lên từng tiếng sắc lạnh như vết dao cắt qua nền đá cẩm thạch.

Ngoài hành lang, trợ lý của Trịnh Kình hỏi nhỏ:

“Lão đại, cô ta đúng là loại không thể xem thường.”

Trịnh Kình gõ ngón tay lên mặt bàn, ánh mắt không giấu được hứng thú:

“Tống Lam... có lẽ là vụ đau đầu nhất mà tôi từng gặp.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.