Lục Chiêu từng là thiên tài đầu tư. Nhưng hắn lại quá chủ quan khi nghĩ rằng cưới một thiên kim tài phiệt là có thể tự xây lâu đài trên cát mà không cần nền móng.
Sai lầm lớn nhất của hắn không phải là phản bội tôi, mà là coi thường tôi.
Và giờ, tôi bắt đầu dỡ từng viên gạch dưới chân hắn.
Ngày 1 – Tôi đánh vào cổ phiếu Lục thị
Trợ lý của tôi, An Nhiên, bước vào văn phòng với nụ cười như chuẩn bị xem kịch vui:
“Giám đốc Tống, truyền thông tài chính vừa đưa tin: một loạt nhà đầu tư lớn đồng loạt rút vốn khỏi ba dự án lớn của Lục thị. Giá cổ phiếu rớt 6% trong vòng chưa đầy 2 tiếng.”
Tôi lật bảng dữ liệu trên iPad. Đòn mở màn quá nhẹ, nhưng đủ khiến Lục Chiêu mất ngủ.
“Tiếp tục bơm tin Lục thị đang có nội bộ lục đục, thêm vài tin đồn rửa tiền. Để anh ta biết... tôi không còn là người vợ chỉ biết nấu ăn và cười dịu dàng nữa.”
Ngày 3 – Tôi thâu tóm đối tác chiến lược của hắn
Công ty dược Hạnh Phát – từng là cổ đông lớn của Lục thị – bỗng được một quỹ đầu tư ngầm mua lại 12% cổ phần.
Chuyện sẽ không có gì đáng nói… nếu quỹ đó không phải do tôi lập ra cách đây 6 tháng, ở nước ngoài.
Lục Chiêu điên tiết đến mức đập vỡ ly rượu trong một buổi tiệc.
Vi Nghi – người tình mới – đứng cạnh, hoảng hốt giữ tay hắn lại:
“Anh đừng để bị khiêu khích… Anh ta… à không, cô ta, không thể làm được đến mức này đâu.”
Lục Chiêu siết chặt nắm tay:
“Là cô ta đấy. Là Tống Lam. Con đàn bà đó... thay đổi rồi.”
Tôi thì đang làm gì?
Ngồi nhâm nhi café, ký thêm hai hợp đồng đầu tư, và chuẩn bị cho đòn thứ ba.
Nhưng đúng lúc này… kẻ không mời mà đến lại xuất hiện.
Buổi tối, tại phòng họp bí mật
An Nhiên vừa đưa tài liệu vừa thấp giọng:
“Giám đốc Tống, có người bí mật thâu tóm lại 3% cổ phần từ công ty mẹ Lục thị. Hệ thống phát hiện tài khoản đứng tên... Trịnh Kình.”
Tôi cau mày:
“Gì?”
“Không biết anh ta muốn giúp hay phá đấy ạ. Mà... hình như đang ở dưới sảnh, đòi gặp chị.”
Tôi lật tài liệu, chưa kịp phản ứng thì cửa mở — và hắn bước vào như gió, không ai cản nổi.
“Cô định đánh hắn bao lâu?” – Trịnh Kình lên tiếng ngay khi ngồi xuống ghế, không hề khách sáo.
Tôi khoanh tay, nhìn hắn như thể vừa bắt gặp người lạ vào nhà mình.
“Anh đang làm gì vậy?”
“Đầu tư. Làm ăn. Tôi nghe nói Lục Chiêu sắp chết đuối, nên tôi xuống hồ thả phao. Mà không ngờ, lại thấy cô… đang giữ đầu hắn dưới nước.”
Tôi nhíu mày:
“Tôi không cần anh giúp.”
“Tôi biết.” – Hắn rót rượu, mặt không đổi sắc – “Nhưng tôi cũng đâu có giúp miễn phí.”
“Anh muốn gì?”
“Cổ phần. Và... quyền được chứng kiến mặt cô khi thua.”
Tôi bật cười, tiếng cười đầy khiêu khích:
“Tôi không có khái niệm ‘thua’ trong từ điển của mình.”
“Vậy tôi sẽ là người đầu tiên viết lại từ điển cho cô.”
Chúng tôi nhìn nhau trong im lặng. Không ai nhường ai. Áp lực trong phòng như đè nén không khí.
Rồi đột nhiên, hắn nói, giọng dịu đi kỳ lạ:
“Tống Lam, cô có biết điều gì khiến tôi thấy thú vị nhất ở cô không?”
Tôi không trả lời.
“Cô làm người ta sợ, nhưng lại khiến họ không thể rời mắt.”
“Tôi không có nhu cầu làm nghệ sĩ biểu diễn.” – Tôi lạnh lùng đáp.
“Không sao.” – Hắn nhún vai – “Tôi thì có sở thích đầu tư vào những thứ... nguy hiểm nhất.”
Lúc hắn rời đi, An Nhiên thì thào:
“Giám đốc... em không chắc đó là kẻ thù hay đối tác.”
Tôi mím môi:
“Cả hai. Nhưng hắn là con dao sắc. Dùng sai một lần thôi... là đứt tay.”