có không giữ, mất bỏ luôn

Chương 5: Có Không Giữ, Mất Bỏ Luôn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tin nhắn từ An Nhiên gửi đến khi tôi đang họp với hội đồng quản trị:

“Lục Chiêu và Vi Nghi tổ chức họp báo ra mắt dự án từ thiện mang tên ‘Lan Tỏa Yêu Thương’ vào chiều nay. Dự kiến truyền thông lớn đều có mặt. Dự án đứng tên... Lục thị và Tập đoàn Vi gia.”

“Quan trọng hơn: Họ công bố… thời điểm tổ chức hôn lễ.”

Tôi bật cười trong cuộc họp, khiến mấy ông chủ tịch già cau mày.

“Xin lỗi, tôi vừa đọc một trò hề rẻ tiền.”

Chiều cùng ngày – Trung tâm hội nghị Thiên Hòa

Tôi không định đến.

Thật đấy.

Tôi không phải kiểu người đi đánh ghen hay làm loạn giữa truyền thông. Nhưng rồi một đoạn clip lan truyền trên mạng khiến tôi thay đổi quyết định.

“Tôi và anh Chiêu thật sự rất trân trọng tình cảm này. Mong mọi người bỏ qua những tin đồn không hay trước đó.”

“Chúng tôi đến với nhau khi cả hai đều đã kết thúc các mối quan hệ cũ. Cô Tống Lam ấy à? Chỉ là hiểu nhầm thôi…”

Đó là Vi Nghi – tiểu tam danh chính ngôn thuận – mỉm cười phát biểu trước máy quay.

Còn Lục Chiêu thì đứng cạnh, không nói gì. Không phản bác. Không đính chính.

Tôi đặt ly cà phê xuống, đứng dậy.

“Chuẩn bị xe. Tôi đến họp báo.”

An Nhiên suýt nghẹn:

“Chị định... đi làm loạn thật á?”

“Không.” – Tôi nhếch môi – “Tôi đến để... chỉnh lại trật tự thế giới một chút.”

Tại sảnh họp báo

Tôi đến khi họ đang ở phần trả lời báo chí. Máy ảnh, mic, ánh đèn flash nhấp nháy như pháo bông.

Tôi không báo trước. Cũng chẳng cần mời.

Chỉ cần xuất hiện, đã đủ khiến không khí rơi xuống âm độ.

“Cô Tống Lam?”

“Cô ấy là vợ cũ của Lục tổng mà, đúng không?”

“Cô đến đây làm gì?”

Tôi không nhìn ai trong số đám đông. Chỉ bước thẳng tới, dừng lại trước bàn họp nơi Vi Nghi đang ngồi tay đan tay với Lục Chiêu.

“Xin lỗi, tôi đến vì... cô Vi vừa nhắc tên tôi hơi nhiều.”

Vi Nghi đứng bật dậy:

“Cô... Cô không có tư cách xen vào chuyện này!”

Tôi mỉm cười:

“Ồ? Tôi là vợ hợp pháp suốt 5 năm của anh ta. Còn cô? Người xen vào mối quan hệ đó.”

Cánh báo chí nhao nhao.

Vi Nghi siết tay:

“Tôi và anh Chiêu đến với nhau khi anh ấy đã đơn thân...”

“Cô chắc không?” – Tôi ngắt lời, rút điện thoại mở một đoạn ghi âm.

“Chiêu à, dù anh chưa ly hôn, em cũng không quan tâm. Em biết chị ta rồi sẽ đi thôi…”

Giọng Vi Nghi vang lên, ngọt như mật ong nhưng… chứa toàn thuốc độc.

“Anh chỉ cần dọn sạch hồ sơ, em sẽ xử lý truyền thông. Còn chị ta… em có cách để cô ta không ngóc đầu lên được đâu.”

Im lặng.

Tôi quay sang nhìn Lục Chiêu, nụ cười nhẹ nhàng:

“Có lẽ ‘tình yêu trong sáng’ của các người cần... làm sáng thêm một chút nữa.”

Lục Chiêu mặt tái mét, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh:

“Tống Lam, cô định bôi nhọ tôi giữa chốn công cộng à?”

“Không.” – Tôi trả lời – “Tôi chỉ trả lại cho anh món quà ly hôn mà anh đã gửi.”

Tôi đặt hai quyển sách xuống bàn.

“‘Phụ nữ khôn ngoan biết im lặng’ – Tôi đọc rồi. Giờ anh đọc lại đi.”

“‘Kỹ năng mềm để giữ chồng’ – Không cần nữa. Vì chồng cũ của tôi… giờ là đồ bỏ đi.”

Máy ảnh chớp liên tục. Vi Nghi không nói được lời nào, còn Lục Chiêu siết nắm tay, mắt tóe lửa.

Tôi quay lưng bước đi, để lại phía sau sự im lặng chết chóc giữa một buổi họp báo lẽ ra là ‘ngọt ngào’.

Ra đến bãi đỗ xe, tôi mở cửa thì... một chiếc xe thể thao màu đen đỗ bên cạnh từ lúc nào.

Cửa kính hạ xuống. Giọng nói trầm đục vang lên:

“Không tệ. Đòn này... tôi cho 8 điểm.”

Tôi liếc nhìn — Trịnh Kình, chống tay lên vô lăng, nhìn tôi như đang xem tiết mục giải trí đắt tiền.

“Sao anh lại ở đây?”

“Tôi đâu thể bỏ lỡ show diễn đặc sắc như vậy.” – Hắn bật cười – “Mà này, lúc cô đặt hai quyển sách xuống bàn, tôi suýt nữa... phun cả cà phê lên laptop.”

Tôi chán nản bước tới xe:

“Anh đến để trêu tôi à?”

“Không.” – Hắn dừng lại một chút – “Tôi đến để cảnh báo. Lục Chiêu đang tìm cách trả đòn. Và lần này… hắn chơi bẩn.”

Tôi nhếch môi, mắt không dao động:

“Tốt. Vì tôi chưa từng chơi sạch.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.