Sáng hôm sau, sau cú vả truyền thông tại họp báo, tôi tưởng mình sẽ có một ngày yên ổn.
Sai rồi.
9 giờ sáng. Điện thoại An Nhiên đổ chuông liên tục. Cô ấy hớt hải chạy vào văn phòng tôi, sắc mặt căng như dây đàn.
“Chị Lam, chuyện lớn rồi. Có bài đăng từ tài khoản ẩn danh đang lan truyền điên cuồng trên mạng.”
Tôi cau mày, mở laptop. Ngay trang đầu, một tiêu đề đập vào mắt:
“Tống Lam – nữ giám đốc giả nhân giả nghĩa, giật dây phá hoại Lục thị vì ghen tuông?”
Bên dưới là hàng loạt ảnh chụp màn hình các email, hợp đồng giả, và một vài “đoạn chat” được dàn dựng để tố cáo tôi dùng quyền lực thương mại để trả thù cá nhân, còn đưa nhân viên đi “do thám nội bộ” Lục thị.
Thậm chí, có cả một đoạn clip tôi bước ra từ quán bar… cùng Trịnh Kình!
Dư luận nổ tung.
“Thật thất vọng. Tưởng là nữ cường, ai ngờ là kiểu đàn bà nhỏ nhen.”
“Trịnh Kình? Đừng nói là… cả hai đang thông đồng làm chuyện mờ ám?”
“Không biết cô ta ngủ với bao nhiêu người để có địa vị như bây giờ…”
Tôi siết chặt tay.
“Tụi nó dám chơi bẩn như vậy...” – An Nhiên nghiến răng – “Bọn phóng viên thì háo tin, không cần kiểm chứng gì cả!”
Tôi vẫn giữ bình tĩnh:
“Tìm IP của tài khoản đăng bài. Tôi muốn biết nó được tạo từ đâu.”
An Nhiên gật đầu rồi chạy đi.
Tôi cầm điện thoại, bấm số. Giọng của Lục Chiêu vang lên sau vài hồi chuông.
“Anh vui chưa?”
Giọng hắn đầy vẻ nhởn nhơ:
“Tôi chỉ muốn khuyên em… nên sống lặng lẽ. Em càng làm lớn chuyện, thì càng thiệt cho mình thôi.”
“Đừng tưởng bẩn là tôi không dám bẩn lại.” – Tôi lạnh giọng – “Chơi đến cùng đi, Lục Chiêu. Xem ai là người ngã trước.”
Chiều cùng ngày – Quán bar Privé
Tôi nhận được một tin nhắn ẩn danh:
“Muốn biết ai đứng sau vụ bôi nhọ? Gặp tôi tại tầng hầm bar Privé, 5h chiều. Một mình.”
An Nhiên lo lắng:
“Bẫy đấy. 100%.”
“Tôi biết.”
“Chị vẫn định đi?”
Tôi nhìn ra cửa sổ, ánh mắt lạnh như gương:
“Không đi thì làm sao bọn họ có cơ hội sai sót?”
5:07 PM – Tầng hầm quán bar
Căn phòng tối om, chỉ có ánh sáng lờ mờ từ đèn trần. Không ai ở đó.
Tôi cẩn trọng bước vào.
Cửa sau lưng bất ngờ đóng sập lại.
Khóa trái.
Và ngay sau đó… đèn pha bật sáng.
Một người đàn ông lạ mặt bước ra, tay cầm điện thoại quay video:
“Cô Tống Lam. Không ngờ cô tự mình chui đầu vào lưới.”
Tôi lập tức lùi lại, tay siết lấy chiếc bút ghi âm trong túi – loại có thể phát điện.
Hắn tiến đến gần, vẻ mặt đầy đắc ý:
“Chút hình ảnh… ‘nóng bỏng’ trong khung cảnh mờ ám này chắc sẽ khiến dân mạng phát cuồng lần nữa nhỉ?”
Tôi đang tính tung cú đá vào đúng giữa chân hắn thì cánh cửa bị đá văng.
Rầm!
Một bóng người bước vào — ánh sáng phía sau hắt lên gương mặt lạnh lùng:
Trịnh Kình.
Hắn không nói một lời. Chỉ tiến tới, đấm thẳng vào mặt tên kia một cú đủ để nghe tiếng răng gãy.
Tên quay phim ngã nhào, điện thoại rơi xuống vỡ tan.
Trịnh Kình kéo tôi ra sau lưng, giọng trầm nhưng chứa đầy sát khí:
“Động vào người của tôi, chúng mày chán sống rồi.”
Tôi tròn mắt:
“Người của anh?”
Trịnh Kình không quay lại, chỉ túm cổ áo tên kia:
“Mày biết mày vừa quay ai không? Là người phụ nữ tao đang đầu tư.”
“Đầu tư???” – Tôi thì suýt bật cười – “Anh lấy tôi làm cổ phiếu chắc?”
Sau khi xử lý xong tên đó, Trịnh Kình kéo tôi ra khỏi tầng hầm, nhét tôi vào xe thể thao.
Trên đường về, tôi khoanh tay, liếc hắn:
“Lại trùng hợp nữa hả?”
“Cô ngốc đến mức đi một mình vào bar mà không gài người theo dõi. Tôi không theo, ai cứu được?”
“Tôi tự lo được.”
“Không phải lần nào cô cũng may mắn đâu, Tống Lam.”
Xe dừng lại trước căn hộ tôi thuê tạm. Tôi chuẩn bị xuống thì Trịnh Kình giữ tay tôi lại.
“Cẩn thận. Chúng đang muốn hạ cô bằng mọi giá.”
“Tôi biết. Nhưng tôi không sợ.” – Tôi dừng một chút, rồi nhìn hắn – “Còn anh? Sao lại giúp tôi?”
Trịnh Kình nhìn tôi giây lát, rồi cười khẽ:
“Vì tôi thích xem phụ nữ như cô... chiến đấu.”