có không giữ, mất bỏ luôn

Chương 8: Có Không Giữ, Mất Bỏ Luôn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi tiệc đính hôn kết thúc trong sự bối rối.

Tôi và Trịnh Kình rời đi trước. Dù không ai dám nói gì công khai, ánh mắt mọi người đều dán chặt vào bọn tôi, như thể đang xem một bộ phim bom tấn giữa đời thật.

Trên xe trở về, Trịnh Kình chống tay lên cửa kính, liếc nhìn tôi:

“Tôi không nghĩ cô định... công khai tôi sớm như vậy.”

Tôi gập chân, bắt chéo, ánh mắt lạnh nhạt:

“Chẳng qua là công cụ. Anh không để bụng chứ?”

“Không. Nhưng công cụ này cũng có... cảm xúc.”

Tôi liếc qua:

“Đừng rơi vào vai diễn. Tôi không muốn xử lý thêm một người đàn ông thất tình.”

“Yên tâm. Tôi không thất tình. Tôi... có tiền.” – Anh ta cười, nhưng không giống đang đùa.

Hai ngày sau – Tòa nhà Lục thị

9 giờ sáng. Cuộc họp cổ đông đặc biệt được mở ra theo yêu cầu của... một cổ đông mới nắm giữ 32% cổ phần.

Tên của cổ đông đó: Tổng Công ty Vạn Tường.

Và người đại diện pháp lý... là Tống Lam.

Lục Chiêu vừa bước vào phòng họp thì gần như đông cứng lại khi nhìn thấy tôi đang ngồi sẵn, bình thản uống trà.

“Tống Lam?” – Giọng anh ta vỡ ra.

Tôi đặt tách xuống:

“Chào Lục tổng. Lâu rồi không họp, chắc anh quên tôi từng học chuyên ngành tài chính và đầu tư?”

Lục Chiêu cố gắng giữ bình tĩnh:

“Cô đang làm cái gì vậy?”

“Tôi chỉ đang giúp Lục thị... thay máu một chút.” – Tôi nhướng mày – “Đáng tiếc là máu nhiễm mỡ quá nặng, cần thay gấp.”

Lúc này, luật sư của tôi trình ra các tài liệu: chứng minh quyền sở hữu cổ phần từ các cổ đông nhỏ đã được gom lại trong suốt 4 tháng qua.

“Tôi không đến đây để tham gia trò chơi quyền lực.” – Tôi đứng dậy – “Tôi đến để kết thúc nó.”

Kết thúc cuộc họp, tôi bước ra giữa ánh mắt choáng váng của các giám đốc. Lục Chiêu không còn nói được gì. Anh ta đã mất gần 1/3 quyền biểu quyết, và không ai đứng về phía anh ta.

Vi Nghi thì vội vã trốn khỏi cuộc họp như thể cô ta vừa ngửi thấy mùi thất bại.

Một đòn. Đủ sâu. Và chưa phải cuối cùng.

Chiều hôm đó – Biệt thự của Trịnh Kình

Tôi đến để bàn về việc hợp tác thương mại – sau tất cả, Trịnh Kình cũng là đối tác của Vạn Tường trong vài khoản đầu tư ngầm.

Nhưng tôi không ngờ, vừa đến cổng biệt thự, đã thấy cảnh tượng máu vương vãi khắp nền đá.

Người của Trịnh Kình – vệ sĩ, trợ lý – nằm la liệt, bị thương nặng.

Tôi lao vào trong.

Cánh cửa bật mở, và tôi thấy Trịnh Kình đang ngồi tựa vào tường, tay ôm vết thương ở bụng, máu chảy ướt áo sơ mi.

“Tống Lam...?” – Anh ta nheo mắt – “Đừng lại gần... vẫn còn...”

Tôi lao tới, đỡ anh ta dậy:

“Bọn nào làm? Ai gây ra chuyện này?”

“Đám người cũ… trong giới ngầm. Một trong số chúng... bán thông tin cho Lục Chiêu.”

Tôi tái mặt.

“Anh bị lộ vì tôi?”

“Không...” – Trịnh Kình nắm tay tôi – “Vì tôi dính vào cô, nên chúng muốn cảnh cáo.”

Tôi gọi cấp cứu, trong lúc chờ xe, tôi cố gắng cầm máu cho anh. Anh vẫn cười, dù khuôn mặt trắng bệch:

“Lúc cô nắm tay tôi bước vào bữa tiệc hôm trước... tôi đã biết sẽ có rắc rối.”

“Vậy mà anh vẫn nắm?”

“Vì tôi biết... cô đáng để rắc rối.”

Tôi cắn răng. Trịnh Kình không phải người đàn ông tử tế, nhưng... anh ta luôn ở cạnh tôi đúng lúc.

“Anh không được chết. Anh còn nợ tôi bữa tối.”

“Và một nụ hôn nữa...” – Anh nhắm mắt – “Còn nhớ không?”

“Câm miệng.”

“Rồi...” – Anh mỉm cười – “Chắc chắn cô sẽ hôn tôi trước.”

Tiếng còi cấp cứu vang lên.

Tôi nắm chặt tay anh khi xe cứu thương rời đi.

Tôi không biết tại sao trong lòng mình lại có cảm giác sợ hãi mất mát đến thế.

Có lẽ vì...

Lần đầu tiên, tôi biết sức mạnh của một người đàn ông không nằm ở quyền lực, mà ở sự lựa chọn đứng về phía mình trong lúc cả thế giới quay lưng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.