Sau buổi tiệc từ thiện đầy căng thẳng, mối quan hệ bí mật giữa Thiên An và Alex bước vào giai đoạn trầm lắng nhưng sâu sắc hơn. Cả hai đều ý thức được sự nguy hiểm của mối tình này, nhưng cũng không thể từ bỏ nó. Những buổi tối ở Penthouse không chỉ là nơi họ làm việc, mà đã trở thành chốn trú ẩn chung của họ.
Thiên An nhận ra rằng, dù ban ngày Alex có lạnh lùng và uy quyền đến đâu, khi màn đêm buông xuống, anh lại trở về với sự mệt mỏi và cô đơn của một người đàn ông phải gánh vác cả một đế chế. Cô bắt đầu học cách chăm sóc anh không chỉ trên phương diện chuyên môn mà còn bằng tình cảm.
Một buổi tối, Alex đang chìm đắm trong các báo cáo tài chính phức tạp, áp lực từ vụ tin đồn thất thiệt vẫn còn đeo bám. Anh cởi cà vạt, xoa xoa gáy, vẻ mặt kiệt sức.
Thiên An, lúc này đang làm việc ở bàn đối diện, nhẹ nhàng đứng dậy. Cô không hỏi han, mà chỉ đi thẳng ra khu bếp nhỏ, pha một ly sữa nóng có chút mật ong theo công thức giúp an thần cô đã tìm hiểu.
Cô đặt ly sữa lên bàn, rồi khẽ khàng đặt bàn tay ấm áp của mình lên vai Alex, bắt đầu xoa bóp nhẹ nhàng.
"Ngài đã làm việc quá lâu ở tư thế này, Alex," cô thì thầm. "Cần phải thư giãn một chút."
Alex nhắm mắt lại. Cái chạm bất ngờ nhưng dịu dàng của cô như một liều thuốc an thần. Bàn tay nhỏ bé, tháo vát của cô di chuyển xuống gáy anh, day ấn vào những điểm căng cứng. Cảm giác ấm áp, mềm mại từ bàn tay cô truyền qua lớp vải áo sơ mi, xua tan đi sự mệt mỏi và căng thẳng.
"Tuyệt vời, An," anh khẽ rên lên, giọng nói trầm ấm đầy sự thỏa mãn. "Cô luôn biết cách làm cho tôi cảm thấy tốt hơn."
Anh đưa tay lên, nắm lấy bàn tay cô, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng vào lòng bàn tay cô, một hành động đầy trìu mến. Sau đó, anh kéo tay cô xuống, ngồi lên lòng mình.
"Đủ rồi," anh thì thầm, ôm cô thật chặt. "Chúng ta ngừng làm việc đi."
Thiên An ngả đầu vào vai anh. Cô cảm nhận được nhịp đập chậm rãi, ổn định của trái tim anh. Giây phút đó, không còn là Chủ tịch và nhân viên, mà chỉ là Alex và An, hai người dựa vào nhau để tìm kiếm sự bình yên giữa thế giới đầy rẫy sự tranh đấu và toan tính.
"Thỉnh thoảng, tôi tự hỏi mình đang làm gì ở đây," Thiên An tâm sự, giọng cô nhỏ như tiếng gió. "Làm việc trong bí mật, yêu một người không thuộc về mình..."
Alex xiết chặt vòng tay. "Cô thuộc về tôi, An. Chỉ là thế giới này quá phức tạp để chúng ta công khai điều đó ngay bây giờ. Tin tôi đi, cô là sự thật duy nhất tôi tìm thấy trong cái vỏ bọc hào nhoáng này."
Anh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, nhìn thẳng vào đôi mắt cô. "Cô đã giúp tôi vượt qua áp lực công việc, sự cô đơn, và cả sự hoài nghi về bản thân. Cô là neo đậu của tôi."
Anh trao cho cô một nụ hôn sâu, nồng nàn, nhưng đầy sự hứa hẹn và cam kết cảm xúc. Nụ hôn này không còn sự vội vã như lần đầu, mà là sự xác nhận về mối quan hệ của họ.
Sau đó, Alex không để cô về. Họ cùng nhau đi tắm, không phải vì dục vọng, mà là vì sự gắn kết thân mật, cùng nhau gột rửa đi những bụi bặm và mệt mỏi của một ngày dài. Họ trở lại chiếc giường lớn, chỉ để ôm nhau, cảm nhận hơi ấm và sự an toàn tuyệt đối từ người kia.
Đến sáng, khi Thiên An tỉnh dậy và chuẩn bị rời đi, cô thấy trên bàn làm việc của mình có một chiếc phong bì dày. Bên trong là một tấm thẻ ngân hàng đen tuyền.
"Dùng nó cho những thứ cô thích. Và đừng lo lắng về chi tiêu," Alex nói khi cô quay lại nhìn anh. "Đó là đặc quyền của cô."
Thiên An biết, anh đang dùng vật chất để xoa dịu lương tâm, nhưng cô cũng hiểu đó là cách anh thể hiện tình yêu và sự bảo vệ của mình. Cô cất tấm thẻ đi, không phải vì giá trị, mà vì đó là một dấu hiệu không lời về sự tin tưởng và tình yêu của Alex.
Cô rời khỏi Penthouse, mang theo cảm giác say đắm và một lời hứa lặng thầm: Cô sẽ dùng sự tháo vát của mình để giúp anh vượt qua mọi rào cản, để một ngày nào đó, họ có thể bước ra ánh sáng cùng nhau.