Sau đêm ở Penthouse, mối quan hệ bí mật của Thiên An và Alex bước vào giai đoạn say đắm nhưng đầy áp lực. Mặc dù ban đêm họ quấn quýt và thân mật, ban ngày họ phải đóng vai hoàn hảo: Alex là vị khách VIP khó tính, còn Thiên An là cô nhân viên tận tâm.
Áp lực công việc của Alex ngày càng lớn. Để trấn an các nhà đầu tư và đối tác, anh buộc phải hủy bỏ sự "bí ẩn" và xuất hiện công khai hơn trước truyền thông.
Buổi tối hôm đó, Empire tổ chức một buổi tiệc từ thiện quy mô lớn, quy tụ giới thượng lưu và các đối tác kinh doanh quan trọng. Lần đầu tiên, Alex quyết định xuất hiện với tư cách là Chủ tịch Tập đoàn Viron, chấm dứt vai diễn "Mr. A".
Thiên An, với vai trò Trợ lý Quản lý Lễ tân, được giao nhiệm vụ hỗ trợ ban tổ chức tại sảnh chính. Cô mặc chiếc đầm dạ hội màu xanh navy thanh lịch, kiểu dáng kín đáo nhưng tôn lên vẻ đẹp kiều diễm của cô. Cô lộng lẫy và chuyên nghiệp, nhưng trong lòng lại đầy sự bồn chồn.
Khi Alex xuất hiện, toàn bộ sảnh tiệc như ngừng thở. Anh hoàn toàn khác biệt so với "Mr. A" trong chiếc áo choàng tắm và áo sơ mi hờ hững mà cô quen thuộc. Trong bộ tuxedo đen cao cấp, Alex toát lên vẻ uy quyền tuyệt đối, lạnh lùng và không thể chạm tới.
Thiên An đứng ở góc sảnh, dõi theo anh. Cô nhận thấy ánh mắt anh lướt qua cô một cách nhanh chóng, một cái nháy mắt nhẹ nhàng, một cử chỉ bí mật chỉ dành riêng cho hai người. Sau đó, anh lập tức quay trở lại vai trò Chủ tịch.
Cảm xúc hạnh phúc thoáng qua nhanh chóng bị thay thế bằng sự khó chịu và ghen tuông khi cô thấy anh giao tiếp với những người phụ nữ khác.
Đặc biệt là Lâm Khánh Vy, con gái của Chủ tịch một ngân hàng đối tác lớn. Cô ta đẹp lộng lẫy trong chiếc đầm đỏ, luôn chủ động dựa sát vào Alex, cười nói đầy vẻ thân mật. Giới truyền thông đã từng đồn đoán về một cuộc hôn nhân sắp đặt giữa hai người để củng cố liên minh kinh doanh.
Thiên An thấy Alex lịch thiệp, nhưng không hề phản kháng trước sự gần gũi quá mức của Khánh Vy. Cô cảm thấy một cảm giác nóng ran khó chịu trong lồng ngực. Cô biết mình không có quyền ghen, vì mối quan hệ của họ là bí mật, nhưng cô không thể kiểm soát cảm xúc thật của mình.
Cô cố gắng tập trung vào công việc, nhưng ánh mắt cứ vô tình lạc về phía Alex. Cô thấy Khánh Vy đưa tay vuốt nhẹ ve áo của anh, thì thầm điều gì đó.
Mình là gì của anh ấy? Câu hỏi đó vang vọng trong tâm trí Thiên An. Một nhân viên, một người tình bí mật, hay chỉ là nơi anh tìm đến khi mệt mỏi?
Đúng lúc đó, Khánh Vy cầm ly champagne mời Alex. Alex cười, và nụ cười đó, dù chỉ là xã giao, cũng khiến Thiên An cảm thấy đau nhói.
Cùng lúc, một vị khách doanh nhân khác cố gắng tiếp cận Thiên An để mời cô khiêu vũ. "Cô là nhân viên phục vụ, hay là một nàng công chúa bị lạc lối ở đây vậy?" ông ta nói đùa, đưa tay ra.
Thiên An mỉm cười lịch sự: "Tôi là nhân viên quản lý, thưa ngài. Rất tiếc, tôi có trách nhiệm ở quầy phục vụ."
Chính lúc đó, Alex, đang trò chuyện với Khánh Vy, đột ngột ngừng lại. Anh lạnh lùng nhìn về phía Thiên An và vị khách kia. Ánh mắt anh không còn vẻ xã giao, mà đầy sự chiếm hữu và cảnh báo.
Anh xin phép Khánh Vy và bước thẳng về phía Thiên An. Anh điềm tĩnh nhưng kiên quyết, như một vị vua đang bảo vệ lãnh thổ của mình.
"Thiên An," Alex gọi, giọng anh trầm và sắc lạnh, hoàn toàn là giọng của một Chủ tịch. "Tôi cần cô vào phòng chờ ngay bây giờ. Có một thay đổi khẩn cấp trong lịch trình ngày mai."
Anh chỉ dùng lời nói để đưa cô đi, nhưng cử chỉ đó đã cắt ngang cuộc trò chuyện và tạo ra một sự chú ý không nhỏ. Anh nắm lấy khuỷu tay cô, kéo cô đi thẳng, không hề ngoái lại nhìn vị khách hay Khánh Vy.
Trong phòng chờ vắng vẻ, Thiên An rút tay ra khỏi anh, vẫn còn giận dỗi.
"Không có thay đổi lịch trình nào cả, Alex," cô nói, giọng cô đầy thách thức.
Alex nhìn thẳng vào cô, ánh mắt anh vẫn còn sự căng thẳng của vai trò Chủ tịch, nhưng cũng pha lẫn sự ghen tuông.
"Tôi không thích thấy người đàn ông nào khác chạm vào cô. Hoặc tán tỉnh cô," anh nói, không vòng vo. "Cô là Trợ lý Cá nhân của tôi. Đừng quên điều đó."
Thiên An nhìn anh, lòng cô vẫn còn ấm ức vì Khánh Vy. "Vậy còn Lâm Khánh Vy? Cô ấy thì sao? Cô ấy có phải là 'Trợ lý Cá nhân' của ngài vào ban ngày không?"
Alex bước đến gần cô, khuôn mặt anh chỉ còn cách cô vài centimet. Anh đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô, nơi ánh đèn tiệc không thể chiếu tới.
"Cô ấy là đối tác, là công việc, là trách nhiệm của tôi. Còn cô, An," anh thì thầm, giọng anh đầy sự khát khao, "Cô là nơi tôi trở về khi tôi không muốn là Chủ tịch Viron nữa. Cô là bí mật mà tôi muốn giữ cho riêng mình. Đừng so sánh, và đừng ghen tuông vô lý."
Anh cúi xuống, đặt một nụ hôn nhanh, thô bạo nhưng đầy đam mê lên môi cô.
"Nhanh lên, về chỗ của cô. Đêm nay, tôi muốn cô ở đây, chờ tôi ở Penthouse."
Thiên An bị chinh phục bởi sự chiếm hữu và lời tuyên bố rõ ràng của anh. Cô gật đầu, sự giận dỗi tan biến. Cô hiểu rằng, tình yêu của anh được thể hiện không phải bằng những lời nói hoa mỹ trước công chúng, mà bằng những hành động bảo vệ và những lời thầm kín chỉ dành cho cô.